Lúc cần hợp tác thì không hợp tác, lúc không cần hợp tác thì lại điên cuồng hợp tác! “Nếu cô đã biết hậu quả rồi mà còn có phạm phải?” Sự chất vấn của An Viễn Đạo vẫn không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào của Nhiếp Nhiên.
An Viễn Đạo bước về phía trước, lớn tiếng: “Nhiếp Nhiên! Tôi ra lệnh cho cô nói chuyện, cô phải cho tôi một lý do!” Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, “Tôi đã nhận tội rồi, thầy còn muốn lý do gì nữa.” “Nhiếp Nhiên, cô đừng có dùng chiêu này với tôi.
Tôi nói cho cô biết, đơn vị không phải là chỗ cho cô đến chơi! Cô đừng có dùng sự tùy hứng của mình mà hủy hoại mình!” Nhiếp Nhiên nghe anh ta lải nhải không ngừng, chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng, cô cố đè nén sự khó chịu, hỏi: “Thầy định lúc nào đưa tôi về.” Nhiếp Nhiên “phối hợp như vậy khiến lửa giận trong lòng An Viễn Đạo xông thẳng lên đầu, anh ta nâng cao giọng quát cô, “Nhiếp Nhiên! Bây giờ tôi đang cho cô cơ hội, cô có hiểu không hả! Đợi về đơn vị rồi tất cả đều sẽ làm theo quy củ, khi đó cô muốn nói gì cũng không còn kịp nữa!” Cô gái này từ trước đến giờ điên lên là không cần mạng, nhưng cũng không đến nỗi vô duyên vô cớ đẩy người ta ra ngoài, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến lần này ngay cả một câu giải thích cũng không nói.
Trong đó nhất định có vấn đề rất lớn.
“Cô nói cho tôi biết, có phải là có người ép cô nói như vậy không?” An Viên Đạo nghĩ tới nghĩ lui thì thấy chỉ có khả năng này thôi, nếu không Nhiếp Nhiên tuyệt đối không thể nào chủ động thẳng thắn với mình như vậy.
Nhiếp Nhiên: “Thầy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Nhiếp Nhiên, cô thật sự muốn trở về đơn vị sao?” Nhiếp Nhiên gật đầu, dáng vẻ mặc cho người ta xâu xé.