Tống Nhất Thành bảo cô ở trong phòng chờ mình một lát.
Lúc sau, anh ta quay về, trên tay là cái giá truyền dịch.
“Anh mang nó đến đây làm gì hả?” “Đương nhiên là tiếp tục truyền dịch rồi, bổ sung chỗ ngày hôm qua chưa truyền xong!” Tống Nhất Thành chuẩn bị xong xuôi tất cả, vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô qua ngồi.
Nhiếp Nhiên kháng cự: “Tôi đến để nghe anh nói về bệnh tình của Cổ Lâm chứ không phải tới để truyền nước!” “Vừa truyền nước vừa nghe, cả hai việc không ảnh hưởng đến nhau.
Cô không ngoan ngoãn truyền dịch, tôi sẽ không nói cho cô biết.” Tổng Nhất Thành đe dọa.
Quả nhiên chiều này có tác dụng.
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, ngoan ngoan ngồi vào chỗ đợi anh ta truyền nước cho.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Nhiếp Nhiên nói với giọng bực bội.
Tống Nhất Thành ngồi xuống đối diện với cô, ôn tồn nói: “Thật ra thì cũng không có gì, bây giờ về cơ bản tình hình của Cổ Lâm đã ổn định rồi, chỗ xuất huyết cũng không còn chảy máu nữa, tất cả đều vô cùng bình thường.” Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.” “Thật ra tôi rất tò mò, hai người lại không phải là chị em ruột, tại sao cô phải liều mạng như vậy? Còn nữa, tại sao cô ấy phải oán hận cô?” Nhiếp Nhiên liếc anh ta, lạnh lùng hỏi: “Bác sĩ Tống, anh rất rảnh đúng không? Không cần đi làm à?” “Công việc của tôi chính là trông nom bệnh nhân không nghe lời như cô.” Tống Nhất Thành ngồi bắt tréo chân, dáng vẻ nhàn nhã.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tống Nhất Thành hoàn toàn không có ý muốn rời đi, Nhiếp Nhiên thật sự không muốn ngồi ngây ngốc ở đây với anh ta nữa: “Không thể chỉnh tốc độ nhanh thêm một chút à?” Tống Nhất Thành lắc đầu, “Cơ thể cô không chịu nổi tốc độ nhanh như vậy.” “Vậy tôi ngồi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt truyền nước được không?” Nhiếp Nhiên hỏi.