Nhiếp Nhiên thấy phản ứng của cô ta như thế bèn tiếp tục nói: “Nhưng sự thật là sau khi tôi biết thân phận thật của cô cũng không chủ động đi tìm cô, thậm chí ngay cả lúc nhận ra cô, tôi cũng chưa từng làm hành động gì khác lạ.
Còn cô, cô không chỉ bắt cóc họ ngay giữa đường, thậm chí vì để ép tôi lên sàn mà muốn bóp nát cổ của Lý Kiều, để đến mức cuối cùng đầu thua tôi bị Cát Nghĩa phát hiện.
Cát Nghĩa thấy cô vô dụng nên mới muốn từ bỏ cô rồi mời tôi gia nhập, không phải sao?” Đối mặt với thái độ hùng hổ dọa người của Nhiếp Nhiên, Thiên Dạ có phần không thể chống đỡ được.
An Viễn Đạo nghiệm mặt đi tới chỗ Thiên Dạ, cố gắng nhẫn nại hỏi: “Thiên Dạ, em là binh sĩ mà tôi đã dốc lòng bồi dưỡng, sao em có thể làm như vậy?” Anh ta không thể hiểu nổi.
Mấy năm qua Thiên Dạ đã làm đến năm, sáu nhiệm vụ, mặc dù đều không phải là nhiệm vụ lớn nhưng lần nào cô ta cũng hoàn thành vượt mức.
Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có bất kì sai lầm nào.
Sao lần này lại không hợp với thói thường như thế! Giết đồng đội? Nếu không phải do chính miệng Thiên Dạ nói ra, đến bây giờ An Viễn Đạo vẫn không thể tin được chuyện này là thật.
Thiên Dạ đứng im lặng thật lâu, khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của An Viễn Đạo, lòng cô ta đau nhói.
Cô trả lời với giọng cứng nhắc: “Em có lỗi gì? Em chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi thì có lỗi gì chứ?” Hà Giai Ngọc tức giận mỉa mai: “Cô dùng máu của đồng đội để hoàn thành nhiệm vụ còn không biết sai à, cô đúng là không phải là người!” “Cứ coi như tao muốn giết nó đi, nhưng kẻ ban đầu đẩy nó vào chính là cô ta chứ không phải tạo.
Huống chi, muốn hoàn thành nhiệm vụ vốn luôn phải có tinh thần hi sinh bất cứ lúc nào, bất kể là ai! Điều này từ khi bắt đầu vào quân đội, các người đã nên có giác ngộ như vậy rồi.” Thiên Dạ lạnh lùng nói ra từng câu.