Triệu Lực lắc đầu, “Không được, đối thủ của hắn là tên mãnh tướng đắc ý của ông chủ Trịnh, rất nhiều người chỗ chúng ta đều không đánh lại được hắn.” Sắc mặt Cát Nghĩa lập tức rét lạnh.
Sáng nay ông ta cũng biết chuyện này, lúc ấy ông ta cũng rất kinh ngạc sao lại có người liên tục đánh bại bốn tay đấm của mình.
Nhớ tới nụ cười của ông chủ Trịnh lúc đó, vẻ mặt ông ta trở nên rất khó coi.
“Chính là An Tử sáng nay bị số 2 đánh bại đó à?” Nhiếp Nhiên đang nhiệt tình ăn uống bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
Câu nói nhìn như vô tình này lập tức nhắc nhở Triệu Lực, hắn lập tức vỗ đùi, kích động nói: “Đúng rồi, Cát gia, chính là tên này sáng nay đánh thắng An Tử đó, hay là...
để hắn đánh xong trận này rồi hằng ném ra ngoài? Nếu không cũng không dễ ăn nói với ông chủ Đường.”
Triệu Lực nhỏ giọng thương lượng với Cát Nghĩa, hai tay căng thẳng không ngừng xoắn lại.
Cát Nghĩa còn chưa kịp lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã phản đối ngay, “Ăn nói cái gì mà ăn nói, tên này dám cướp điện thoại với tôi, điều này đã đủ để tôi không tha cho anh ta rồi! Ông chủ Đường ông chủ Trịnh cái gì, mãnh tướng đắc lực cái gì, vô dụng!” Thôi xong, bà cô này đã không khuyên giúp lại còn đổ thêm dầu vào lửa, Triệu Lực thầm than khổ rồi cố gắng tươi cười giải thích: “Chị Nhiếp, chị không biết rồi, ông chủ Đường này nổi tiếng là khó xử lý.
Bây giờ người ông ta đặt tự dựng chết, nhất định sẽ cảm thấy xúi quẩy không vui.
Nếu như người thay thế chúng ta tìm còn thua, đến lúc đó...
chúng ta có qua lại làm ăn với ông ta, ầm ĩ quá khó coi không tốt đâu.” Câu này làm vẻ mặt Cát Nghĩa hoàn toàn dãn ra.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sổ 2 hỏi: “Cậu có nắm chắc ngày mai sẽ đánh thắng thuộc hạ của ông chủ Trịnh không?” Số 2 trầm giọng nói: “Có.” Cát Nghĩa im lặng một lát, sau đó mới nói: “Vậy được, tôi cho cậu một cơ hội, hi vọng ngày mai cậu không khiến tôi thất vọng.” “Cảm ơn Cát gia.” Số 2 cung kính gật đầu trả lời.
Chuyện lén trốn ra ngoài này cuối cùng và cái chết của một người bị suyễn mà chấm dứt.
Tất cả mọi người đều định trở về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên tiếng hừ lạnh của Nhiếp Nhiên truyền đến, “Ai cho anh về!” Mọi người dừng chân lại.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Cát gia không so đo, cho anh cơ hội đó là ông ấy rộng lượng, nhưng anh vẫn chưa qua cửa ải của tôi đâu.” Triệu Lực thấy cô không chịu bỏ qua như vậy thì vô cùng bối rối, “Chị Nhiếp, nếu chị muốn phạt hắn thì để ngày mai đánh xong hãy nói.”