Mấy tên thuộc hạ ngoài cửa lập tức cảnh giác.
Hoắc Hoành được bọn họ đỡ ngồi lên xe lăn rồi đẩy tới.
Triệu Lực vừa nhìn thấy Hoắc Hoành liền vội vàng đi lên phía trước: “Chào Hoắc tổng.” Nhiếp Nhiên cũng thong thả nhảy từ trên thùng hàng xuống, hai tay đút túi quần, cười nói với Hoắc Hoành: “Lần đầu tôi làm việc lại được Hoắc tổng đích thân tới nhận hàng, thật sự cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Chỉ là tôi muốn thận trọng một chút thôi, không có ý gì khác.” “Tôi cũng không có ý gì khác.” Nhiếp Nhiên nhìn anh cười, sau đó chỉ về phía thùng hàng lớn phía sau: “Không biết Hoắc tổng định mang chỗ hàng này đi kiểu gì?” “Dĩ nhiên tôi có cách của tôi.” “Vậy bây giờ chúng ta kiểm tra hàng được chứ?” “Được.” Nhiếp Nhiên tùy ý cầm một thùng hàng gần đây, tiện tay vớ lấy một cây này nắp thùng này thùng gỗ ra, cầm hai khẩu súng định đưa tới.
Đột nhiên cô dừng tay, sắc mặt cũng thay đổi.
“Có vấn đề gì sao?” Hoắc Hoành khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên thu hai cây súng đó về, áng chừng một chút rồi nhanh chóng tháo một số bộ phận quan trọng của cây súng ra kiểm tra một lượt.
“Chị Nhiếp, chị đang làm gì vậy?” Triệu Lực nhỏ tiếng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm để ý tới hắn, chỉ chú tâm vào tháo dỡ, đồng thời kiểm tra tỉ mỉ.
Triệu Lực không còn cách nào với cô, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi với Hoắc tổng.
Hoắc Hoành không có ý kiến gì với việc này, chỉ ngồi đợi ở đó.
Sau khi kiểm tra mấy bộ phận cuối cùng, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Lực: “Đây là hàng giả cao cấp.” Triệu Lực nhất thời giật nẩy mình, “Cái gì? Không thể nào!”
Đây đều là hàng Nhiếp Nhiên lấy từ bến tàu Đường Lôi Hổ về, sao có thể là hàng giả cao cấp được! “Đây chắc chắn là hàng giả cao cấp.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ trêu đùa.
Lúc này Triệu Lực hoàn toàn sững sờ.
Hoắc Hoành khẽ cười, đáy mắt chợt lạnh, “Hàng giả cao cấp? Cát gia nhà các vị đang đùa với tôi sao?” Triệu Lực vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, Hoắc tổng, hiểu lầm...
là hiểu lầm, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm!” “Hiểu lầm? Anh chắc chắn không phải âm mưu chứ?” Lúc nói tới hai chữ cuối cùng, ngữ khí của Hoắc Hoành chợt thay đổi, mấy tên thuộc hạ xung quanh lập tức rút súng từ eo ra.
Triệu Lực sợ tới mức xua tay loạn xạ, “Thật sự là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm! Hàng trong này đều lấy từ bên Phú Hải và Đường Lôi Hổ về.
Anh xem đi, dấu niêm phong vẫn còn nguyên, chứng minh không phải vấn đề của chúng tôi.” “Không phải vấn đề của các anh, lẽ nào là vấn đề của tôi sao? Tôi thành tâm thành ý cầm tiền tới giao dịch, các anh lại lấy đồ giả cao cấp ra để lừa gạt tôi.” “Không...
không phải vậy...
chúng tôi không lừa anh, chúng tôi nào dám lừa anh!” Triệu Lực hoàn toàn không biết phải làm sao mới được, chỉ có thể ra sức nói: “Hoắc tổng...
Hoắc tổng, anh...
không...
chúng tôi thật sự không biết chuyện, sao chúng tôi có thể lây đồng hàng giả cao cấp này để lừa gạt anh được chứ? Chúng tôi cũng rất có thành ý! Tôi...
tôi có thể nói Cát gia đích thân tới đây để nói chuyện với anh...
thật đấy...” “Không cần nữa, nếu đã không có thành ý hợp tác thì không cần thiết phải tiếp tục đàm phán nữa.” Hoắc Hoành vừa định giơ tay ra hiệu nổ súng, Triệu Lực liền cuống lên, “Không không không, Hoắc tổng, đừng như vậy, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!” Nhiếp Nhiên thấy mấy tên phía sau Hoắc Hoành đã giơ súng ngắm chuẩn mình, sắc mặt lập tức sầm xuống, “Hoắc tổng, nếu chúng tôi không có thành ý hợp tác, tôi cũng sẽ không nói thẳng với anh là lô hàng này có vấn đề” “Vậy chỉ có thể nói cô bị Cát gia chơi rồi.” Hoắc Hoành lạnh lùng nói.
“Cát gia không cần thiết phải chơi tôi, ông ta bán hàng giả cho anh, lẽ nào Hoắc tổng sẽ không nhìn ra sao? Sao ông ta có thể làm những chuyện ngu xuẩn như vậy được?” Hoắc Hoành không hề dao động, cắt ngang lời cô: “Đủ rồi! Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, tôi còn tưởng cô Nhiếp là người thông minh, xem ra đến cuối cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.” Anh đích thân nhận lấy khẩu súng từ tên thuộc hạ kia, chầm chậm giơ súng lên, sau đó...
ngắm chuẩn Nhiếp Nhiên..