Tâm trạng lo lắng của ba người trong phòng đã đạt tới đỉnh điểm.
Cốc cốc cốc...
Dương Thụ không kìm được mà run bần bật, tay Uông Tư Minh cũng bất giác nắm chặt.
Nhiếp Nhiên cảnh giác lên tiếng: “Ai?” “Là tôi.” Giọng của Cát Nghĩa vang lên từ ngoài cửa.
Trong lòng Uông Tự Minh và Dương Thụ đều thầm kêu không ổn.
Cát Nghĩa, không ngờ lại là Cát Nghĩa! Lần này thật sự gay go rồi! Mặt Nhiếp Nhiên không đổi sắc, đứng nguyên tại chỗ hỏi: “Muộn thể này rồi, Cát gia còn có chuyện gì sao?” “Tôi có chuyện tìm cô.” Có chuyện tìm Nhiếp Nhiên? Vậy há chẳng phải sẽ vào trong sao?
Lần này Uông Tư Minh cũng không bình tĩnh được nữa, trong bóng tối, hơi thở của anh ta hơi thay đổi.
Nhiếp Nhiên khẽ ấn vai anh ta, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại, rồi đáp lại Cát Nghĩa bên ngoài: “Được, chờ tôi một lát.” Sau đó, cô ra hiệu cho Uông Tư Minh và Dương Thụ nấp sau cửa, còn mình thì đi ra mở cửa.
Lúc đi qua giường, cô còn đặc biệt giũ tung chăn, làm ra vẻ vừa tỉnh dậy.
Cô nắm lấy chốt cửa, sau khi chắc chắn hai người kia đã đứng ở sau cửa rồi mới bật điện phòng lên, ẩn chốt cửa mở ra.
Nhiếp Nhiên mở cửa rất có kỹ thuật, cô không mở hoàn toàn cửa, chỉ mở một nửa, nhưng đủ để Cát Nghĩa nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ trong phòng.
Chỉ duy nhất tình hình phía sau cửa là không nhìn rõ.
“Sao vậy, nửa đêm nửa hôm như vậy rồi mà Cát gia còn tới sàn đấu, có chuyện gì quan trọng sao?” Cô nắm lấy cửa, mặt như vẫn còn ngái ngủ hỏi.
Cát Nghĩa thấy cô còn ngái ngủ, giường chiếu vẫn còn rối loạn, ông ta cũng không tiện vào trong, chỉ đứng ở cửa nói: “Cô sửa soạn một chút rồi lập tức ra đây, xe đã chờ bên ngoài, chúng ta phải đi bây giờ.”