“Đúng vậy.
Bây giờ phải đi ngay.” “Không phải ngày kia sao?” Hôm nay dường như Nhiếp Nhiên hỏi khá nhiều.
“Chuyện này nghiêm trọng như vậy, sao có thể để ai cũng biết?” Cát Nghĩa tưởng cô còn chưa tỉnh ngủ, lại nói thêm một câu, không hề biết cô làm như vậy là còn có ý khác nữa.
Nhiếp Nhiên như thể hiểu ra, sau đó cười xấu xa nói: “Vậy có nghĩa là việc bàn bạc ở sàn đấu quyền Anh này cũng là giả à?” Cát Nghĩa chỉ cười, không trả lời mà nói một câu, “Đi thôi.” Nhiếp Nhiên đáp lại, “Được.” Trước khi rời đi, ngón tay cô giấu sau cửa khẽ động, cực nhanh chỉ chỉ vài cái, sau đó trực tiếp đi khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hai người trong phòng nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, cho tới khi biến mất, bọn họ mới thở phào một tiếng.
Nhưng, phải chờ cho đến khi nghe thấy tiếng xe rời đi, bọn họ mới dám rời khỏi phòng Nhiếp Nhiên.
Người lái xe đã đổi, Nhiếp Nhiên và Cát Nghĩa cùng ngồi phía sau xe.
Nhiếp Nhiên có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cát Nghĩa thấy dáng vẻ của cô bình tĩnh, ngồi bên cạnh cười hỏi: “Vừa nãy không phải có rất nhiều câu hỏi sao? Sao bây giờ lại im lặng như vậy?” Nhiếp Nhiên nhắm mắt, nhoẻn miệng cười.
“Cát gia muốn tôi hỏi cái gì?” “Ví dụ hỏi tại sao chỉ có hai chúng ta đi đến nơi hẹn.” Cát Nghĩa nhìn về phía trước, nói thẳng.
Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt, khẽ cười nói: “Có tối ở đây, còn cần người khác sao?” Trong lời nói của cô tràn đầy sự kiêu căng, nhưng đúng là có thật sự có tư cách để nói những lời ngạo mạn như vậy.
“Thật ra năng lực của số 2 và số 9 cũng không tệ, nhưng tôi thấy trong tình huống này, đưa cô đi vẫn đáng tin hơn một chút.”