Nhiếp Nhiên đứng phía sau Cát Nghĩa cười nhạt, “Chỉ là bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.” “Cô Nhiếp tuổi còn trẻ đã liều lĩnh như vậy, đám già chúng tôi nên lui về sau rồi.” Trịnh Khúc dường như đang rất tán thưởng cô.
Lúc Nhiếp Nhiên đối diện với người ngoài vẫn luôn rất đúng mực, thái độ của cô không kiêu ngạo, không nóng nảy, “Ông chủ Trịnh nói gì vậy, có cầu gừng càng già càng cay, tôi có lợi hại thế nào cũng không thể so được với các tiền bối ở đây.” Câu nói của cô lập tức khiến đám người già này rất vui vẻ.
Mấy ông chủ đứng ở phía đối diện liên tục khen ngợi: “Ha ha ha, cô Nhiếp có năng lực, lại khiêm tốn, còn biết ăn nói nữa, Cát gia thật sự là nhặt được bảo bối rồi.” “Mọi người ngồi đi, chúng ta cũng nên nói chuyện chính rồi.” Cát Nghĩa lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Cát Nghĩa ngồi ở vị trí đầu tiên, Nhiếp Nhiên ngồi ở vị trí thứ hai cạnh ông ta, tiếp sau là đám đối tác hợp tác kia.
Điều này có thể cho thấy vị trí của Nhiếp Nhiên trong lòng Cát Nghĩa là không nhỏ.
Đám người đó thầm tính toán trong lòng làm thế nào để có quan hệ tốt với Nhiếp Nhiên.
“Thật ra, tôi tin là các vị cơ bản đều đã biết lý do tôi tập trung mọi người ở đây rồi.” Cát Nghĩa bắt đầu nói, “Đều nói hưởng một mình không bằng cùng hướng, Cát Nghĩa tôi không phải người thích ăn mảnh, nhiều năm như vậy, được sự quan tâm của mọi người, tôi mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Lần này, có thể có cơ hội như vậy, ngay thời khắc đầu tiên tôi đã nghĩ tới các vi.” “Cát gia không quên mấy người chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên rất cảm kích.” “Đúng đó đúng đó, lòng tốt của Cát gia, chúng tôi đều ghi nhớ.” Nhiếp Nhiên ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện qua lại, trong lòng thầm cười lạnh.
Đúng là một đám giả dối.
Để xem cảnh vui vẻ này sẽ diễn ra trong bao lâu?
Chỉ cần nói tới tiền thôi thì chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt thật ngay.
Nhiếp Nhiên liên tục nhìn lên đồng hồ trên tường, âm thầm chờ đợi.
Quả nhiên, mấy phút sau đã có người không nhịn được đi thẳng vào vấn đề: “Vậy một khi lần hợp tác này mở ra, chúng tôi có thể cầm bao nhiêu?” Người nói chuyện là người đàn ông trung niên ngồi thứ ba bên trái, ông ta có vẻ cao to lực lưỡng, nói năng cũng hết sức có khí thể.
“Giá thị trường cộng thêm 20%, các vị thấy thế nào?” Cát Nghĩa cũng nói thẳng luôn.
Đám đông nhìn nhau, không ai nói gì, còn người đàn ông kia lại nói rất dõng dạc: “20% có vẻ hơi ít.
Tôi bán ở chợ đen, tuy số lượng không lớn nhưng tiền kiếm được gấp bội.” Cát Nghĩa bình tĩnh cười nói: “Ông chủ Tiền, ông cũng nói là số lượng không lớn, lần này tôi tìm được cho mọi người một kênh hợp tác lâu dài, người mua bên đó cũng đã nói, các vị có bao nhiêu, bọn họ sẽ lấy bấy nhiêu, trừ khi các vị không còn nguồn hàng nữa.” “Nhu cầu hàng của bên mua lớn như vậy, sao không dứt khoát bảo anh ta ra mặt đàm phán với chúng tôi?” Ông chủ Tiền tiếp tục hỏi.
“Người mua nói rồi, cậu ấy không tiện ra mặt, vậy nên chuyện này để tôi toàn quyền xử lý.” “Là không tiện hay là ông muốn kiểm riêng một khoản trung gian, mới cố ý không cho anh ta xuất hiện?” Ông chủ Tiền kia không hề khách khí nói.
Câu này của ông ta khiến đám đông vốn dĩ còn đang bàn tán to nhỏ phút chốc rơi vào sự im lặng kỳ lạ.