Mọi người đừng quên, đây là một vụ làm ăn lâu dài, khoản tiền béo bở thể nào, mọi người hẳn còn rõ ràng hơn cả tôi.
Nếu như sau này hợp tác vui vẻ, đâu phải không thể tăng giá chứ.” Câu cuối cùng rõ ràng là Nhiếp Nhiên đang nói cho tất cả mọi người cùng nghe.
Tuy rằng bọn họ không nhỏ giọng bàn bạc với nhau nữa những sắc mặt ai nấy đều thoải mái hơn không ít.
Chỉ có người không có mắt nhìn như ông chủ Tiền vẫn vung tay lên, nói thẳng: “Tôi không quan tâm, nếu không thể chia năm năm thì cùng lắm chúng tôi không làm vụ này nữa!” “Chúng tôi ư?” Nhiếp Nhiên cười nhạo, “Ông chủ Tiền nhìn cho kĩ nhé, nơi này ai cùng phe với ông thế? Ông chủ Tiền, ông không muốn vụ làm ăn này không có nghĩa là người khác không muốn làm ăn đâu.” Ông chủ Tiền bị cô nhắc nhở nên lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy dáng vẻ mọi người ngồi yên không nói thì nhất thời nóng nảy, đập bàn quát tháo: “Này! Các ông làm sao thế hả, chẳng phải nói là cùng tiến cùng lùi hay sao? Không ngờ lại để tôi gánh hết phần xấu?” Trịnh Khúc thấy ông ta không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ sợ ông ta còn tiếp tục nói lung tung sẽ làm phật lòng Cát Nghĩa, vì thế vội vàng đứng lên khuyên can: “Tiền Nhị, ông đừng kích động thể chứ, bàn bạc làm ăn lúc nào chẳng có người đồng tình và phản đối, ông cứ ngồi xuống đi đã nào.” Một người cũng vội vàng trấn an: “Đúng thế, Tiền Nhị à, ông đừng từ chối vội thế chứ! Cát gia nói 20% chỉ là ước lượng thôi chứ đã chốt sổ đâu, đúng không Cát gia?” Nhìn thì tưởng ông ta đang an ủi Tiền Nhị nhưng thật ra vẫn muốn nhân cơ hội để tăng giá.
Sao Cát Nghĩa có thể không hiểu chứ, ông ta cau mày, lạnh lùng đáp: “50% mà các ông muốn chắc chắn là không được rồi, đừng nói là tôi đây, ngay cả bên mua cũng chẳng đồng ý đâu.
Bên mua đâu chỉ có mỗi đầu mới là tôi, nếu làm đối phương tức giận, chỉ sợ vụ làm ăn này cũng đi đời luôn.” “Vậy Cát gia cảm thấy bao nhiêu thì tốt?” Trịnh Khúc hỏi.
Cát Nghĩa hỏi ngược lại: “20% mà còn chưa đủ cơ à?” Trịnh Khúc âm thầm liếc nhìn mọi người rồi cười nói: “Tuy 20% cũng không sao, nhưng làm ăn mà, đương nhiên hy vọng có thể càng nhiều càng tốt.” “Càng nhiều càng tốt ư?” Nhiếp Nhiên ngồi trở lại vị trí, liếc nhìn ông ta như có thâm ý: “Ông Trịnh không sợ không tiêu hóa nổi à?” “No công chết còn hơn chết đói mà, hơn nữa, đã bàn kinh doanh thì không thể không nói chuyện viển vông, chúng tôi đưa giá lên cao rồi Cát gia hạ xuống một chút là được mà.” Lời của Trịnh Khúc ôn hòa hơn lời của Tiền Nhị nhiều, rất dễ dàng nhận được sự đồng tình của mọi người.
30%! Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, không thể tăng lên được nữa, nếu không tôi cũng không có cách nào ăn nói với bên mua.” Cát Nghĩa tỏ vẻ không thể kỳ kèo mặc cả nữa.
“Vậy còn rủi ro thì sao, giá trị rủi ro tính ra là bao nhiêu?” Lúc này, Trịnh Khúc đã hoàn toàn thay thế vị trí của Tiển Nhị, không ngừng hỏi dồn.