Bị bệnh? Hóa ra hai tháng nay cô dùng lí do bệnh nhân rời khỏi đơn vị à? Nhiếp Nhiên nhướng mày, khẽ cười, “Trương Nhất Ngải, cô không đánh lại được Hà Giai Ngọc mà còn dám đến khiêu khích tôi, tôi thấy người muốn chôn ở mộ liệt sĩ là cô mới đúng.” Mấy chữ “không đánh lại Hà Giai Ngọc” như đâm vào chỗ đau của Trương Nhất Ngải, khiến sắc mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Thành tích kiểm tra đánh giá hai tháng trước đã có, kết quả thật sự bị cái miệng ăn mắm ăn muối của Hà Giai Ngọc nói trúng, cô ta bị hạ xuống lớp 4.
Đúng là vô cùng nhục nhã!
Điều làm cô ta cảm thấy quay cuồng hơn là Hà Giai Ngọc được xếp cùng lớp với cô ta.
Mấy ngày đó cô ta luôn cố ý tránh Hà Giai Ngọc, tránh tất cả mọi người, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.
Nhưng trời không chiều lòng người, cuối cùng vẫn gặp nhau lúc ăn cơm, lúc đó cô ta đã chuẩn bị tâm lý bị xem thường chế giễu nhưng mấy người kia bê cơm đi qua cô ta, giống như không hề phát hiện ra cô ta.
Sau đó cô ta nghe ngóng mới biết trong kỳ nghỉ, Cổ Lâm bị thương thành người thực vật.
Nghe nói là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn nên Nhiếp Nhiên cũng vì vậy mà bị thương, cần nằm viện.
Sau khi nghe xong cô ta vô cùng mừng rỡ.
Nhưng mới vui một tháng ngắn ngủi, Nhiếp Nhiên đã trở lại rồi! Trương Nhất Ngải vô cùng tức giận siết chặt nắm đấm nhưng lại không dám tiến lên, chỉ có thể nín nhịn, “Cô!” “Có lẽ tôi nên nhắc nhở cô Trần Duyệt rời khỏi đây thế nào.” Nhiếp Nhiên thâm ý cười với cô ta, sau đó đi qua bên cạnh cô ta.
Trương Nhất Ngải kinh hãi, lùi về phía sau một bước.
Người trong sân huấn luyện đều nhìn thấy cảnh này.
Thi Sảnh lập tức dừng bước lại khiến Hà Giai Ngọc ở phía sau va vào cô ta.