Đèn đường bên trong sân huấn luyện đã sáng lên, Dương Thụ vẫn lặng lẽ ở cách đó không xa tập cùng cô.
Đến tám chín giờ, Lý Kiêu bước vào sân, bắt đầu chạy quanh đường băng.
Đến hơn chín giờ, Nhiếp Nhiên mới dừng lại, trở về ký túc xá.
Mới vừa vào cửa phòng, Hà Giai Ngọc đã cầm một túi đồ đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, nói như giành công: “Chị Nhiên, chị xem em mang đồ ngon gì về cho chị này!”
Mở túi ra, bên trong toàn là đồ ăn vặt khác nhau.
Hà Giai Ngọc vui vẻ nói: “Không phải quân y đó nói chị bị tụt huyết áp sao? Em mua rất nhiều chocolate cho chị, chị cầm theo người, cảm thấy không được bình thường thì ăn một miếng, tránh để bị truyền nước.” Nhiếp Nhiên rất giỏi phá hỏng bầu không khí: “Thời gian huấn luyện mà còn ăn, cô cảm thấy Quý Chính Hổ có thể đồng ý không?” “Chắc thầy ấy sẽ đồng ý thôi, nếu như thầy ấy không đồng ý, vậy chị ăn trước khi huấn luyện đi”.
Nhiếp Nhiên thầy cô ta nghiêm túc suy nghĩ, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Lúc này, Lý Kiêu đã huấn luyện xong, đi vào ký túc xá.
Hà Giai Ngọc nói: “À đúng rồi, chị Kiều còn mua một ít kẹo dẻo cho chị đấy.
Còn nữa, cái bánh ngọt này cũng là mua cho chị, sợ chị đói bị choáng, nửa đêm có thể ăn.” “Lý Kiêu mua cho tôi?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Lý Kiều.
Hai tiếng nói đồng thời vang lên: “Không phải!” “Đúng vậy!” Nhiếp Nhiên nghe thấy lời nói không đồng nhất như vậy, lại nhìn vẻ mặt Lý Kiêu, cười gật đầu, “Được, tôi biết rồi.
Tôi nhận chỗ đồ ăn vặt này, hết bao nhiêu tiền, lát nữa tôi trả cổ.” “Cái gì chứ, chị Nhiên còn tính toán cái này với em à?” Hà Giai Ngọc vừa nghe thấy thế, không vui bĩu môi.
Nhiếp Nhiên đặt túi đồ ăn vặt lên bàn của mình, “Cô mua đồ cho tôi, tôi không nên trả cô tiền à?” “Đương nhiên không nên rồi, chúng ta đã từng sống chết cùng nhau, nói đến tiền quá tổn thương tình cảm!” Hà Giai Ngọc nghĩa khí nói, giống như Nhiếp Nhiên trả cô ta tiền thì cô ta sẽ tức giận vậy.
Thi Sảnh đang nằm ở trên giường vì cả ngày mệt mỏi, lên tiếng vạch trần: “Đương nhiên không cần tính toán nhiều với cậu rồi, bởi vì tiền là Nghiêm Hoài Vũ trả, cậu còn tổn thương tình cảm cái quái gì?” Khuôn mặt chính nghĩa của Hà Giai Ngọc như quả bóng cao su bị xì hơi, sau đó cô ta lúng túng ho khan mấy tiếng, gắng gượng đổi chủ đề, “Em nghe nói, buổi trưa có mấy binh sĩ nữ gây phiền toái cho chị à? Nghe nói người tên Trần Nghiên Tịch đó giải vây cho chị.” Nhiếp Nhiên đang sắp xếp đồ ăn vặt, hơi dừng lại, khẽ cau mày, hỏi: “Trần Nghiên Tịch? Cô ta họ Trần à?” Hà Giai Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc em đi qua phòng ăn nghe thấy một lính cấp dưỡng gọi cô ta nên em mới biết, có lẽ là người quen biết cũ.
Bởi vì ban đầu sĩ quan huấn luyện Quý gọi cô ta là Nghiên Tịch, em cảm thấy có lẽ trước khi vào quân đội cô ta đã đổi tên.” Nhiếp Nhiên vô tình nói: “Cô biết nhiều thật đấy.” “Ai bảo ở lớp chúng ta cô ta hòa đồng, cộng thêm thành tích huấn luyện cũng luôn không tệ, nghe nói rất được những tân binh lớp 6 kia chào đón, em tò mò nên chú ý một chút.” Hà Giai Ngọc cười nói.
Trên thực tế, cô ta quan tâm nhất là rốt cuộc người này đánh nhau như thế nào.
Còn những chuyện khác, cô ta thật sự không hứng thú lắm.
Nhiếp Nhiên cười chuyển lời sang Lý Kiêu đang thu xếp đồ dùng vệ sinh cá nhân, “Chẳng lẽ còn được chào đón hơn Lý Kiêu à?” Trong lời nói của cô ít nhiều có ý trêu chọc, lập tức bị Lý Kiêu lườm cho một cái.
“Làm sao có thể chị Kiều là phong độ của phụ huynh, Nghiên Tịch đó cùng lắm là được yêu quý thôi, không so sánh được.” Hà Giai Ngọc lại nghĩ tới cái gì đó: “Dĩ nhiên cũng không thể so với chị Nhiên được, chị ngầu như thể, riêng việc tay không đào màn đuổi cướp biển thôi đã không ai bằng được rồi.” Nhiếp Nhiên chỉ cười, không nói gì.
Nhưng cô đã lặng lẽ ghi nhớ tên của người đó trong lòng.
Trần Nghiên Tịch.