Trong sân huấn luyện lại có người vì tụt huyết áp mà ngã từ trên thang dây xuống.
Lần này không phải Nhiếp Nhiên, mà là...
Nghiên Tịch.
Mấy binh sĩ nữ ở sau lưng cô ta thấy cô ta ngã xuống, lập tức lao tới, lo lắng nói: “Nghiên Tịch? Nghiên Tịch cậu không sao chứ?” Quý Chính Hổ cũng đi tới, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?” Binh sĩ nữ ôm Nghiên Tịch thấy người nằm ở trong lòng mình không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào, vì vậy lo lắng nói: “Nghiên Tịch ngất rồi.” Lại có một người ngất? Nhiếp Nhiên ngất là bình thường, nhưng Nghiên Tịch ngất là sao? Bây giờ đâu phải là mùa hè mà bị cảm nắng.
Quý Chính Hổ cau mày, phân phó: “Đưa đến phòng y tế đi.” Nhóm người kia giờ mới nghĩ ra, “A a, vâng! Mau, mau giúp tôi một tay.” Bọn họ luống cuống khiêng Nghiên Tịch lên, đưa đến phòng y tế.
So với khi Nhiếp Nhiên ngất, Quý Chính Hổ cũng không quá quan tâm đến Nghiên Tịch, anh ta cảm thấy không thể có ai nghiêm trọng hơn Nhiếp Nhiên được.
Một lần truyền máu suýt nữa bị sốc, một lần mất máu quá nhiều suýt thì chết.
Quý Chính Hổ cảm thấy Nghiên Tịch giống như bị bệnh vặt hơn, chỉ cần uống chút nước đường là được.
Vì vậy, anh ta lại gầm lên với nhóm người kia, “Tiếp tục huấn luyện!” Đối với chuyện Nghiên Tịch ngất, từ đầu tới cuối Nhiếp Nhiên không có phản ứng quá lớn.
Cô vượt qua hố sâu, hướng đến điểm cuối cùng.
Cùng lúc đó, Nghiên Tịch được đưa vào phòng y tế, đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh.
Tống Nhất Thành thấy cô ta như vậy bèn lấy một ống máu trước, sau đó mới hỏi thăm mấy câu theo thông lệ.
Nghe thấy là người lớp 6, Tống Nhất Thành cố ý để ý một chút, sau đó đi lấy báo cáo xét nghiệm máu, đến khi nhìn thấy trị số đường máu phía trên, lập tức phát giác ra vấn đề.
Trị số đó không khác với Nhiếp Nhiên lúc đầu là bao.
Không phải là tụt huyết áp bình thường, mà là do thuốc gây ra.
Xem ra cô gái kia ra tay rồi! Là người duy nhất biết nội tình, dĩ nhiên Tống Nhất Thành không thể nói sự thật ra, chỉ cao ngạo lạnh lùng nói: “Đường máu hơi thấp, có lẽ là do tiêu hao thể năng quá lớn, truyền chút đường gluco là được rồi.” Mấy binh sĩ nữ kia không hề nghi ngờ cách giải thích của Tống Nhất Thành.
Tống Nhất Thành truyền nước cho cô ta, lại kiểm tra vết thương trên chân cô ta, thấy chỉ có vài vết thương nhẹ mà thôi, còn lâu mới bằng vết thương sâu phải bồi thuốc của Nhiếp Nhiên lần trước.
Vì vậy, sắc mặt anh ta càng thêm khó coi, ngay cả cách thức xử lý vết thương cho Nghiên Tịch cũng thô bạo, may mà Nghiên Tịch bị ngất, nếu như tỉnh nói không chừng sẽ phải chịu tội mất.
“Bác sĩ Tống, Nghiên Tịch bị ngã như vậy, có cần viết giấy xin nghỉ để cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày không?” “Không cần một chút vết thương ngoài da thì sao phải nghỉ ngơi?” Tống Nhất Thành rất lạnh lùng, viết hồ sơ bệnh án.
Một binh sĩ nữ bất mãn nói: “Nhưng trước đây Nhiếp Nhiên ngã bị thương đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày, không phải là bác sĩ Tống cố ý thiên vị đấy chứ?” Tống Nhất Thành ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô ta, trong ánh mắt hoàn toàn không có ý cười ấm áp như đối với Nhiếp Nhiên, “Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi không phải là bởi vì ngã bị thương, mà là bởi vì truyền máu quá nhiều bị sốc.
Nếu như các cô rất ước ao nghỉ bệnh như thế, tôi không ngại rút hơn 1000cc máu của các cô, cho vào kho máu đâu.” “Rút hơn 1000cc máu!” Binh sĩ nữ kia kinh ngạc trợn to hai mắt.
Trời đất, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ rút đến 500cc máu thôi.
Cô ta điên rồi sao? Sau đó binh sĩ nữ lại rất hóng hớt hỏi: “Tại sao cô ta phải rút nhiều máu như vậy?” “Xin lỗi, đây là việc riêng tư.” Tống Nhất Thành đóng hồ sơ bệnh lý lại, sau đó rời khỏi phòng bệnh.