Diệp Tuệ Văn có một ít đồ ăn vào trong dạ dày mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi ở bên cạnh đống lửa, cần mẫn thêm củi vào bên trong, khều lên cho lửa cháy mạnh hơn để quần áo mình nhanh khô.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, may mà địa thế Nhiếp Nhiên chọn tương đối cao, nước mưa đều chảy xuống phía dưới, nếu không nơi che chắn này đã sớm bị ngập rồi.
Đột nhiên, chân trời phía xa vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Đầu mùa đông có thể nghe thấy tiếng sấm, đúng là hiếm thấy.
Diệp Tuệ Văn giật mình, sau đó nhìn ra bên ngoài, hơi lo lắng nói: “Đang yên đang lành sao lại sấm sét, sẽ không bị nhốt ở đây cả ngày chứ?” Lần sát hạch này bọn họ chỉ có bảy ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, còn không đi thì sẽ không kịp mất.
“Nếu mưa cả ngày, cô định làm thế nào?” “Đương nhiên là đội mưa đi rồi, không thể ngồi ở đây ngắm mưa mãi được.” Nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.
“Yên tâm, buổi chiều chắc sẽ tạnh thôi.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
“Sao cô lại biết?” Diệp Tuệ Văn kinh ngạc hỏi, nhưng sau khi hỏi xong cảm thấy hơi thừa.
Buổi sáng Nhiếp Nhiên có thể biết sẽ mưa thì sao có thể không biết lúc nào tạnh chứ? Có điều, nếu biết buổi chiều mưa sẽ tạnh, vậy cô ta phải mau hong khô quần áo mới được.
Quả nhiên, sau hơn một tiếng mưa xối xả, mưa rơi dần nhỏ lại, cho đến khi tạnh hẳn.
Nhiếp Nhiên nghe nước mưa tí tách tí tách rơi từ trên cành cây bên ngoài xuống, mở mắt ra nói với Diệp Tuệ Văn bên cạnh: “Được rồi, mưa tạnh rồi, cô có thể đi.” “Cô không đi sao?” Diệp Tuệ Văn đang lấy quần áo đã khô xuống mặc vào, thuận miệng hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừm, tôi đợi một lúc nữa.” Diệp Tuệ Văn nghe thấy thể lập tức bắt chước, đặt mông ngồi xuống, nói: “Vậy tôi cũng không gấp.” Cô ta cảm thấy chỉ có khi Nhiếp Nhiên đi ra ngoài, mới có thể chứng minh thật sự sẽ không mưa nữa.
Nhiếp Nhiên biết tâm tư trong lòng cô ta, nói thẳng thắn: “Cô yên tâm, sẽ không mưa nữa đâu.” “Tôi biết, tôi chỉ tạm thời không muốn ra ngoài mà thôi.” Diệp Tuệ Văn ngồi xếp bằng giống như sư ngồi thiền.
Nhiếp Nhiên biết rõ cô ta kiếm cớ nhưng lười phản ứng, dứt khoát đứng lên, “Vậy cô ở lại đây một mình đi.” Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài.
Diệp Tuệ Văn lập tức cũng bò dậy, chui ra ngoài.