là cái thá gì?” Cô đẩy luôn bát canh đó về.
Nước canh trào ra bàn, chỉ còn lại nửa bát.
Chỗ Nhiếp Nhiên chọn là góc khuất nhất, những người khác không rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy bát canh trứng bên cạnh Nhiếp Nhiên bị đẩy về.
Động tác nhìn có vẻ thô lỗ, Tuy Nghiên Tịch đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vì bị bỏng mu bàn tay, lại bị Nhiếp Nhiên mắng một trận nên sắc mặt thay đổi vài phần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Dường như để kìm nén cảm xúc, cô ta cầm nửa bát canh Nhiếp Nhiên đẩy qua uống một ngụm nhỏ.
Nhiếp Nhiên thấy động tác của cô ta, đáy mắt càng lạnh đi, “Nếu tôi để ý ánh mắt của người khác thì ngay từ ban đầu lúc tôi vào đơn vị sẽ không làm ra những chuyện bị các cô gọi là trái luân thường đạo lý, bao gồm cả việc đánh chị cô, không phải sao?” Nụ cười của cô kết thúc với chữ cuối cùng.
Lúc này Nhiếp Nhiên không còn muốn ăn nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô còn chưa được hai bước thì nghe thấy phía sau “choang...” một tiếng.
Cô quay lại thì thấy khay cơm bằng thép không gỉ đổ ụp xuống đất, Nghiên Tịch ngã ra sàn nhà, hai mắt nhắm chặt, ngất xỉu.
Mấy binh sĩ nữ bên cạnh nhìn thấy thì bị dọa tới bật dậy, chạy tới trước mặt Nghiên Tịch, hét lên: “Nghiên Tịch! Nghiên Tịch, cậu sao vậy?”
“Nghiên Tịch, cậu đừng dọa bọn tôi, cậu tỉnh lại đi!” Mấy binh sĩ nữ kia mồm miệng liên thoắng không ngừng vỗ mặt Nghiên Tịch, ẩn nhân trung của cô ta, hy vọng cô ta có thể tỉnh lại.
Những binh sĩ nữ khác có quan hệ cũng tốt với Nghiên Tịch vây lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy, đang yên đang lành sao Nghiên Tịch lại ngất xỉu vậy? “Phải đó, vừa nãy lúc qua bên kia kiểm tra, không phải vẫn tốt sao?” Trương Nhất Ngải thấy thiên hạ còn chưa đủ loạn lại thêm một câu, “Người đang yên đang lành nói ngất xỉu là ngất xỉu.
Nhiếp Nhiên, cô vừa nói chuyện với cậu ấy, không phát hiện cậu ấy có vấn đề gì sao?” Câu nói này phút chốc di chuyển hết sự chú ý vào Nhiếp Nhiên đang đứng đó, Binh sĩ nữ cùng phòng có quan hệ rất tốt với Nghiên Tịch chợt đứng phắt dậy, gay gắt hỏi, “Rốt cuộc cô đã nói gì với Nghiên Tịch mà để cậu ấy ngất xỉu vậy!” Vừa nãy cô ta không bỏ lỡ động tác thô lỗ đó của Nhiếp Nhiên, bát canh kia gần như một nửa đều vãi lên tay của Nghiên Tịch.
Binh sĩ nữ khác cũng hỏi theo: “Đúng vậy, rốt cuộc cô đã nói những gì?” Phút chốc Nhiếp Nhiên trở thành tội đổ.
Nhưng cô vẫn ở tư thế rất thong dong, “Tôi nói...” Cô dừng một lát, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười quỷ dị, tiến sát tới gần mặt người kia, “Chó ngoan không cản đường.” Sắc mặt của binh sĩ nữ chất vấn cô đột ngột thay đổi.
“Cô! Cô nói gì vậy?” Loại người này cứ cho là về nhất cuộc thi thì đã sao, phẩm chất kém tới mức này, đúng là chỉ có đám ngu ngốc Hà Giai Ngọc có thể dung nạp nổi, những người khác căn bản không thể hợp tác được với cô ta.
Người như thế này, sao có thể làm binh sĩ được! Mấy người xung quanh nghe thấy câu nói này của Nhiếp Nhiên cũng không vui.
Hà Giai Ngọc thấy tình hình này lập tức không quản gì nữa xông vào đám người kia, chắn phía trước Nhiếp Nhiên, đối chất với hai binh sĩ nữ kia luôn.
“Này, làm cái gì vậy, có phải muốn gây chuyện đúng không!” Binh sĩ nữ kia tức giận nói: “Rốt cuộc là ai muốn gây sự! Đã mắng chúng tôi là chó, vậy cô là gì, cô cùng ăn cùng ngủ với chúng tôi, không phải cũng là chó sao?” Đúng vậy, về nhất thì giỏi lắm sao? Cái đồ bỉ ổi khinh thường người khác! Đám binh sĩ kia bị kích động, cả đám xông lên, chỉ một mình Hà Giai Ngọc căn bản không thể ngăn lại, Lý Kiều và Nghiêm Hoài Vũ cùng Mã Tường nhất thời xông lên, bảo vệ Nhiếp Nhiên.