Theo lời khai của cô ta thì lần này cô ta vào đây là vì tìm Nhiếp Nhiên báo thù riêng, mà Trần Tứ là con trai của người giúp việc nhà bọn họ, cho nên mới dễ mua chuộc như vậy.” “Đã xác định những thông tin này chưa?” Lý Tông Dũng xem mấy tờ lời khai trong tay.
“Xác định rồi.” Cuối cùng Lý Tông Dũng dặn dò: “Nhất định phải quản tốt cái miệng của Trần Nghiên Tịch.” Trần Quân do dự một lát, nói: “Thật ra, cho dù nói ra cũng vô dụng.” “Sao hả? Nhiếp Nhiên cắt lưỡi cô ta rồi à?” Câu này của Lý Tông Dũng không phải là đùa.
Trần Quân lắc đầu, “Nhiếp Nhiên tuyên bố ngay từ đầu Trần Nghiên Tịch có chứng vọng tưởng bị hại, cùng với tâm lý có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng.” “Con nhóc này phản ứng nhanh thật.” Lý Tông Dũng không nhịn được cười.
“Được, nếu đã bị chứng vọng tưởng bị hại thì chữa trị cho tốt.” Trần Quân ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lý Tông Dũng.
Đây là...
ngầm thừa nhận rồi à? Giải quyết xong chuyện này, Lý Tông Dũng lại mở một phần tài liệu khác ra, “Nghe nói thành tích khảo hạch lần này của cô ấy đứng hạng nhất cùng với Uông Tư Minh đúng không? Tại sao cậu lại để thành tích tổng hợp của cô ấy thành đạt tiêu chuẩn.
Ông lấy tổng kết đánh giá của Nhiếp Nhiên ra.
Quý Chính Hổ bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô ấy chọn tuyến đường hiểm yếu nhất, kiểu người vì hạng nhất mà không quan tâm đến tính mạng này, tôi chỉ có thể đánh giá là đạt tiêu chuẩn.” Lý Tông Dũng hiểu ra, khẽ gật đầu, “Điều này đúng là cô ấy không sửa đổi.
Có điều, tôi thấy trong tổng kết đánh giá của Diệp Tuệ Văn lớp 6 còn có hai binh sĩ nữ lớp 4, cùng với Tôn Hạo lớp 1 đều có nhắc tới Nhiếp Nhiên, đặc biệt là Diệp Tuệ Văn, đánh giá dành cho Nhiếp Nhiên rất cao.” “Đúng vậy, điều này cũng khiến tôi rất bất ngờ.” Quý Chính Hổ nói.
Trên thực tế, không chỉ bất ngờ mà còn vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì từ sau khi Nhiếp Nhiên vào đây, trừ mấy người ở cùng ký túc xá ra, gần như không có ai chơi với Nhiếp Nhiên.
Lý Tông Dũng cau mày, gõ từng nhịp từng nhịp lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Quý Chính Hổ: “Gọi cô ấy đến đây cho tôi.”