Đôi mắt đen nhánh dưới gọng kính vàng của anh tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.
Sao lại thế, cô gái này...
sao cô gái này lại đến đây?! “Sao hả, bây giờ tôi lái xe bỏ lại chú Trần lại, hay là quay xe trực tiếp nghiền chết ông ta, sau đó chúng ta nói chuyện với nhau?” Trong lời nói của cô là sự lạnh lùng khát máu không áp chế được.
Hoắc Hoành nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Mau quyết định đi.” Trong lúc anh còn ngẩn ra, Nhiếp Nhiên cười lạnh nhắc nhở một tiếng.
Hoắc Hoành lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy tay cô đã nắm lấy cần tăng tốc, ngay cả chân cũng đã nhẹ đạp lên chân ga.
Chỉ cần thả lỏng phanh xe, xe sẽ nhanh chóng lùi lại, người đứng ở phía sau cũng sẽ vì vậy mà bị nghiền xuống dưới xe.
Hoắc Hoành vội vàng lên tiếng nói: “Không thể!” A Hổ A Bảo đã chết ở trong tay anh, nếu như chủ Trần cũng chết ở đây thì chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ xác thực tất cả những giả thiết.
Nhiếp Nhiên bị anh quát, động tác trên tay vẫn không thay đổi, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh qua kính chiếu hậu, cười như không cười nói: “Tức là bây giờ tôi có thể lái xe đi à?” Hoắc Hoành liếc chú Trần ngoài cửa sổ đang chuẩn bị đóng cốp lại đi tới, nghiêm túc dặn dò, “Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, nơi này có nhiều người, chỉ cần có một chút khác thường, em sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay.” Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý cười, “Yên tâm, lúc tôi chết, chắc chắn tôi sẽ kéo anh chết cùng.” Vì cô đến đây mà dây thần kinh của Hoắc Hoành hoàn toàn căng thẳng, căn bản không để ý phía sau cô nói cái gì, chỉ nghe rõ ràng nửa câu đầu, lập tức thấp giọng mắng một câu, “Nói linh tinh cái gì thế?” Nhiếp Nhiên nhún vai, nhìn lướt qua tình hình trong kính chiếu hậu, hỏi: “Vậy bây giờ thể nào, định làm gì?” “Để tôi đuổi ông ta.”