Ngồi im năm khoảng sáu phút, một tên thuộc hạ bước nhanh từ bên ngoài vào, hắn nhanh chóng chiếu hình ảnh lên bức tường màu trắng trong phòng khách, đồng thời còn điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho yếu di.
Trên bức tường hiện lên rõ ràng lúc ấy dưới hầm để xe không xuất hiện bất cứ chuyện khác lạ nào.
Bắt đầu từ lúc chạng vạng khi A Lạc ngồi ở bên trong xe đến khi sắc trời dần tối, đều không có bất cứ vấn đề gì.
Cho đến khi trời hoàn toàn tối lại, đợi thêm một phút nữa, ánh đèn bên trong hầm để xe sáng lên, cảnh tượng trong đó vẫn như cũ.
“A Lạc” vẫn ngồi ở trên ghế lái, có điều nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện “A Lạc” đó kéo vành mũ rất thấp, hơn nửa người cũng khể nghiêng đi đưa lưng về phía máy quay.
Rất rõ ràng là muốn tránh né.
“Người này thật sự có chuẩn bị mà đến, khoảng cách từ lúc trời tối đến khi đèn sáng chỉ có một phút ngắn ngủi mà đã có thể nhanh chóng giải quyết tài xế của các người.” Thuộc hạ của Hoắc Hoành đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình thường không thể giải quyết được.
Càng đừng nói là nhanh chóng giải quyết một người trong thời gian quy định.
Có lẽ thủ đoạn ẩn nấp của người kia thật sự là rất cao.
Đạt Khôn nhìn cảnh trong máy chiếu, lời nói giống như đang tán thưởng, “Nếu người này thật sự là thuộc hạ của tôi, thì tôi không nỡ giết chút nào.” Hắn vừa mới dứt lời thì chủ Trần đã nhìn hắn với ý cảnh cáo, hắn cười, “Nói đùa, nói đùa thôi.” Sao hắn có thể ngu ngốc đến nỗi vì một thuộc hạ mà lãng phí tài nguyên tốt như Hoắc Hoành chứ? Đạt Khôn lại dặn dò: “Chỉnh camera gần hơn chút xem” Tên thuộc hạ click chuột, ống kính bị phóng đại ra.
Hình ảnh phóng đại làm chất lượng kém đi rất nhiều, chỉ có thể nhìn được gần tai đối phương.
“Mau chỉnh đến lúc đi ra hầm để xe đi.” Hình ảnh dừng lại ở cảnh chiếc xe kia đang định đi ra ngoài.
Đạt Khôn cẩn thận nhìn người chỉ lộ ra một chút da trên màn hình.
Không thể không nói, đối phương thật sự lợi hại.
Dưới sự giám sát này mà có thể theo sự di chuyển của máy quay mà điều chỉnh góc độ, thành công ẩn nấp hoàn thiện.
Có thể chính xác như vậy, nhất định là trải qua thời gian tính toán dài.
Tức là có thể nói, mấy ngày trước đã có người ghé thăm hầm để xe của hắn, hơn nữa thuộc hạ của hắn còn hoàn toàn không biết gì.
Chậc chậc, chuyện này làm hắn rất hứng thú.
Hắn nhìn kĩ người chỉ lộ một chút da trong ảnh, vuốt cằm, phân tích từng chút một, “Vai người này ở phía dưới đệm gối, phần lưng hoàn toàn ở bên trong ghế, còn cằm thì nhỏ nhắn trơn nhẵn, mặc dù tại không có lỗ tai nhưng vẫn có thể xác định là một cô gái.” Cô gái...
Ha, thú vị!
Đạt Khốn đặt hai chân lên trên bàn trà, cười nói: “Chú Trần, thuộc hạ của tôi không có ai là con gái, cho nên bây giờ có thể chứng minh tôi trong sạch rồi chứ?” Chú Trần cau mày lẩm bẩm, “Con gái...”
Sẽ là ai đây?