Ổn định tâm trạng xong, anh mới hỏi: “Chú ấy phải em đến à?” “Đúng vậy, trừ ông ấy ra còn có thể là ai có thể ra lệnh cho tôi nữa?” Coi như Hoắc Hoành đã phục cô rồi.
Rốt cuộc cô có được tin tức từ đầu mà lại nhanh chóng tìm tới đây như vậy? Anh nhớ gần một tháng mình không liên lạc với Lý Tông Dũng rồi, lần này hành động cũng rất bảo mật.
“Tìm chỗ nào vắng dừng xe lại, sau đó đi đi.” Hoắc Hoành dựa vào ghế, nói với cô.
Nhiếp Nhiên chỉ lạnh lùng cười khẽ một tiếng, “Tôi chờ dưới công ty anh hai ngày, vừa trèo cửa sổ vừa trốn ở thùng xe, khó khăn lắm mới nghe ngóng được hành trung của anh, lại đến nơi này canh xấp xỉ mười ngày mới nhìn thấy anh, anh cho rằng tôi sẽ đi ngay à?” “Nơi này rất nguy hiểm.” Nơi này không phải là địa bàn của anh, gặp phải chuyện gì anh không thể xử lý kịp.
Hơn nữa lần này anh tới, vì giữ bí mật, cũng vì có thể biểu hiện thành ý của mình nên không dẫn theo nhiều thuộc hạ, trừ chú Trần ra thì chỉ có một mình A Lạc.
Bây giờ cô chen chân vào, nếu như bị chú Trần phát hiện, kinh động đến Đạt Khôn thì sẽ loạn hết.
Nhiếp Nhiên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi sau, nói: “Ở bên cạnh anh, có chỗ nào là không nguy hiểm? Chính bản thân anh cũng nguy hiểm đấy thôi.” “Nhiếp Nhiên, về đi thôi.” Anh mệt mỏi nói Anh biết cô gái này bướng bỉnh thế nào, anh không mắng không đuổi được cô, cũng không đánh được cô, trừ khẩn cầu ra thì không có cách nào khác cả.
Nhiếp Nhiên đột nhiên siết chặt vô lăng, nhưng giọng nói vẫn ổn định, “Yên tâm, tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, xác định xong sẽ rời đi, sẽ không ở lại đây lâu.”
“Em muốn hỏi tôi cái gì?” “Tại sao lại tắt điện thoại?” Mấy ngày nay không có một ngày nào cô không gọi điện thoại cho Hoắc Hoành, lần nào cũng hy vọng anh có thể mở cái điện thoại kia lên.
Nhưng lần nào cũng thất vọng.
“Chú ấy sẽ không đồng ý chuyện tôi làm, cho nên để phòng xảy ra bất đồng, tôi quyết định tắt máy.” Hoắc Hoành thành thật trả lời.
Dưới tình huống này, anh tin tưởng chắc chắn Nhiếp Nhiên đã biết ít nhiều rồi.
Có giấu giếm cũng vô ích.
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, coi như đầu óc người này chưa hỏng hắn, biết Lý Tông Dũng sẽ không đồng ý chuyện này.
“Động cơ là gì? Nhiều năm qua anh không hề sai lầm, tại sao lần này lại có quyết định như vậy?” “Bởi vì tôi muốn trở về sớm hơn.” Lý do của Hoắc Hoành không có được sự tin tưởng của Nhiếp Nhiên, thậm chí cô còn không hề nhìn anh, chỉ nói: “Thân phận này anh đã làm nhiều năm rồi, bây giờ nói mệt mỏi thì đúng là không có sức thuyết phục.” Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, giọng nghiêm túc: “Tôi muốn về sớm hơn để được ở bên cạnh em, như vậy có sức thuyết phục chưa?” Nhiếp Nhiên chấn động, lập tức buông lỏng chân ga, đạp phanh xe.
Két! Tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Hoành trong kính chiếu hậu, “Chỉ vì lý do này mà anh biến mình thành như vậy, thậm chí không tiếc gánh hiềm nghi phản bội?” Hoắc Hoành hình như không quá để ý, “Chỉ cần kết quả tốt, tôi không quan tâm quá trình.” “Cho dù quá trình này chỉ cần không để ý rất có thể sẽ đưa anh vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được, anh cũng không quan tâm?” “Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bên trong buồng xe mờ tối, Hoắc Hoành tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại giục cô, “Em về đi, nơi này quá nguy hiểm, tôi thật sự không có cách nào chăm sóc được em.” Lúc này, Nhiếp Nhiên ngồi ở phía trước không trả lời nữa, cô đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Rầm! Sau đó cửa xe bị đóng lại.