“Tôi không muốn mỗi lần em gặp phải chuyện, tôi chỉ có thể thông qua điện thoại mới có thể biết tình hình của em.
Thậm chí có lúc chỉ có thể đợi ở xa, chỉ nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ một chút dao động và ánh mắt lưu luyến của mình sẽ khiến người khác nhìn ra manh mối.” Nhiếp Nhiên khựng lại, động tác trên tay cũng cứng đờ.
“Em còn có nhớ lần em bị Lệ Xuyên Lâm và tay bác sĩ đó đồng thời giữ lấy ở cổng bệnh viện thành phố Z không?” Nhiếp Nhiên cau mày.
Hình như đúng là có chuyện kia thật.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh ta?
Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi ngồi ở trong xe, là tôi bảo A Báo đi vòng qua đó, Lúc tôi nhìn thấy cảnh, trời mới biết tôi muốn xông ra đưa em ra ngoài thể nào, nhưng tôi không thể.
Bởi vì bên cạnh tôi có vô số ánh
mắt nhìn chằm chằm, thân phận Hoắc Hoành ép tôi chỉ có thể nhìn, nhưng không được bước ra một bước.” “Thật ra đầu phải tôi không biết mình làm như vậy là không đúng, là không có trách nhiệm.
Nhưng tôi chỉ muốn liều một lần, nói không chừng lần này thành công, thì tôi có thể được quay về.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhướng mày, “Vậy nếu như không thành công thì sao?” Hoắc Hoành cười khẽ, “Vậy thì cũng không tệ, ít nhất là tôi sẽ rời đi trước chứ không phải là trơ mắt nhìn em rời đi.
Dù sao tôi làm như vậy sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, kết quả xấu nhất là tôi hy sinh vì nhiệm vụ.” Cổ họng Nhiếp Nhiên giống như bị chặn lại.
Cô nuốt nước bọt mấy cái mới nghiến răng nói từng chữ: “Đồ điên!” “Có lẽ là bị lây từ em.” Bên trong buồng xe đen kịt, Nhiếp Nhiên không thấy rõ vẻ mặt Hoắc Hoành, nhưng từ trong lời của anh lại nghe được mấy phần nhẹ nhõm, Nhiếp Nhiên buông lỏng cổ áo anh ra, hai tay siết lại để giọng mình trầm tĩnh như nước, “Tôi không thích hợp với nơi đó, cho dù anh trở lại, cũng sẽ có một ngày tôi rời đi.” Hoắc Hoành bình tĩnh từ một tiếng, “Tôi biết, cho nên tôi mới buông tay vào lúc đó, coi như là buông tha cho mình, cũng buông tha cho em.
Không chỉ là nguyên nhân em muốn rời đi, còn vì tôi sợ giữa chúng ta xuất hiện ràng buộc.
Trừ việc em phải một mình đối mặt với sự chờ đợi dài đằng đẵng ra, một khi nhiệm vụ của tôi thất bại và tôi phải chết ngoài ý muốn, em sẽ là người chịu ảnh hưởng lớn nhất.” “Dù sao thân phận của tôi cũng quá nguy hiểm, nó giống như là một quả bom hẹn giờ bị hỏng thời gian, rốt cuộc cuối cùng sẽ hoàn toàn dừng lại hay là sẽ vô ý nổ tung, không ai chắc chắn được.” “Vậy tại sao anh không kiên trì tiếp?” Nhiếp Nhiên cúi thấp đầu, đầu ngón tay trắng bệch do siết chặt nắm đấm.
Hoắc Hoành khẽ cười, “Nếu như tôi có thể khống chế tình cảm của mình, tôi nhất định sẽ kiên trì tiếp.” “Anh làm nhiều như vậy, chưa chắc tôi đã đáp lại anh.” Giọng Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh, nhưng nếu như bây giờ mà bật đèn sẽ phát hiện nắm tay cô đang khẽ run rẩy.
Nhưng Hoắc Hoành không biết tất cả những chuyện này, anh vẫn trêu ghẹo, “Thi không đạt tiêu chuẩn không sao, nhưng em không thể cướp đoạt cơ hội thi nhập học của tôi đúng không?” Dù sao cũng phải có một cơ hội được đứng ở bên cạnh em, như vậy mới không hối hận.
“Cho dù tất cả đều là uổng công, anh cũng phải làm như vậy, đúng không?” “Um.” Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, lại hỏi một lần nữa: “Hoắc Hoành, vì tôi mà phải mạo hiểm như vậy, anh cảm thấy đáng sao?”