Đạt Khôn cười hỏi: “Sao thế, không thể nói à? Tôi thấy Nhị thiếu đã lên tiếng rồi, chú Trần cắt ngang như vậy không hay lắm đâu.”
Vẻ mặt chủ Trần nghiêm trọng.
Đương nhiên ông ta biết mình làm vậy là quả thất lễ, nhưng không còn cách nào khác.
Vừa rồi Đạt Khôn xem lại video phát hiện Diệp Nhiễm đã mai phục dưới hầm để xe này nhiều ngày rồi.
Nếu giờ Nhị thiếu thừa nhận cô ta là người của cậu ấy, vậy thì với tính đa nghi của Đạt Khôn, hắn sẽ không để yên cho qua chuyện.
Nhị thiếu sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Nhưng mặc cho ông ta có lo lắng thế nào thì Hoắc Hoành vẫn kiên định trả lời: “Cô ấy là người của tôi.”
Lần này, trái tim chủ Trần trầm xuống.
Đạt Khôn nhướng mày cười, “Người của anh?” Chủ Trần vội vàng nói: “Không, không phải! Cô ta chưa bao giờ thuộc về Hoắc thị, cũng chưa từng có bất cứ ghi chép gì ở Hoắc thị, chỉ là một người nửa đường xuất hiện mà thôi.” Ông ta cố hết sức nghĩ tất cả mọi cách vạch rõ quan hệ giữa Hoắc Hoành và Diệp Nhiễm.
“Vậy tôi có thể hiểu là cô gái kia chỉ thuộc về Nhị thiếu không?” Đạt Khôn chống tay lên đầu, hứng thú hỏi.
Hoắc Hoành lại gật đầu, “Ừm.”
Chủ Trần trợn mắt nhìn Hoắc Hoành, không hiểu tại sao anh lại vì một thuộc hạ mà vợ hết mọi chuyện lên người mình.
Cậu ta không muốn sống nữa sao?
Nhưng chủ Trần không biết là đối với Hoắc Hoành mà nói, Nhiếp Nhiên chính là sinh mạng của anh.
Anh làm như vậy, chính là cứu mạng mình!
Đạt Khôn thấy anh nói thẳng như vậy, không ngập ngừng vòng vo với mình như trong bữa cơm vừa rồi thì rất sung sướng.
Trong bữa cơm vừa rồi, năng lực đàm phán của vị Nhị thiếu này thật sự không thể xem thường.
Cả bữa cơm bị Hoắc Hoành nắm mũi dẫn đi một vòng, làm hắn rất bực bội.
Bây giờ thì hay rồi, vì một thuộc hạ mà lui từng bước về phía sau như vậy, khiến hắn mở mày mở mặt được một lần.
“Vậy thì có thể nói...
cô ta chỉ nghe lệnh của anh?”
“Đúng.”
Tức là...
cô ta là thuộc hạ riêng của anh?”
“Đúng.”
“Một thuộc hạ không thuộc về Hoắc thị, chỉ thuộc về Nhị thiếu? Ha ha, thú vị, quá thú vị, đường đường là thuộc hạ của Nhị thiếu Hoắc thị mà tìm chủ nhà mình phải lén lén lút lút như vậy, không dám để cho người khác phát hiện, không phải là rất buồn cười sao?”
Giọng Đạt Khôn rất cuồng vọng, làm cho sắc mặt chú Trần đen sì vì hai chữ “Hoắc thị” trong lời nói của Đạt Không Thiên hạ của Hoắc thì cũng có một phần của ông ta.
Sở dĩ không theo các anh em cùng hưởng lạc là bởi vì hồi đó Hoắc Khải Lăng đã cứu mạng ông ta.
Khi đó ông ta đã thề, nhất định phải vĩnh viễn đi theo Hoắc lão gia coi như báo đáp.
Vào lúc này, ông ta là bề trên và người đi trước, ánh mắt tinh tường là do trải qua thời gian mà ra, uy nghiêm là do gió sương mài giũa mà thành, “Khôn lão đại xin chú ý lời nói!”
Ý cười cứng đờ trên khóe miệng Đạt Khôn, hắn nhún vai: “Tôi chỉ nói sự thật.
Nhị thiếu của chúng ta không dám dùng thuộc hạ của Hoắc thị mà lén tìm thuộc hạ của mình, chẳng lẽ không phải là ở Hoắc thị không được vừa ý, cho nên mới cất bước khó khăn, dè dặt như thế à?”
“Khôn lão đại, mong anh đừng suy đoán vô căn cứ.” Chủ Trần thầm cảnh cáo.