Những chuyện lộn xộn của Hoắc thị, hắn rất rõ.
Hoắc Hoành ung dung bình tĩnh hỏi: “Vậy thì khôn lão đại cảm thấy thế nào với đề nghị này?”
“Đề nghị thì không tệ, nhưng mà...
tại sao tôi phải lựa chọn phát triển với một người thất bại như anh? Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn Tam thiếu, như vậy sẽ có thể mở ra được thị trường trong toàn thành phố A, không phải sao?”
Câu này nghe giống như nói đùa.
Trên thực tế, Đạt Khôn đang thử thăm dò Hoắc Hoành.
Bây giờ ở Hoắc thị, về cơ bản Hoắc Hoành không có bất cứ quyền phát biểu nào.
Nghe nói Hoắc lão gia cũng rất yên tâm giao Hoắc thị cho Hoắc Chử hậu sinh khả úy này.
Người sáng suốt nhìn là biết Hoắc lão gia đình nâng Hoắc Chử lên, chứ không phải là Hoắc Hoành.
Vậy thì sao hắn phải mạo hiểm chọn hợp tác với Hoắc Hoành?
Hoắc Hoành bình tĩnh, nhắc nhở một câu, “Bây giờ Hoắc thị vẫn còn ở trong tay ba tôi, Hoắc Chử chỉ đang thay mặt mà thôi.”
“Nhưng bây giờ ngay cả tư cách thay mặt anh cũng bị hủy bỏ rồi.”
Câu này có thể nói là không chút khách khí, hoàn toàn không cho Hoắc Hoành đường lui.
Với sự sỉ nhục này của Đạt Khôn, ai cũng sẽ tức giận.
Ngay cả vẻ mặt chủ Trần cũng thay đổi mấy lần.
Nhưng Hoắc Hoành lại không.
Đạt Khôn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nhưng vẫn không tìm được gì cả.
Không thể không nói, quả nhiên anh ta giỏi chịu đựng.
“Anh nên biết, chú Trần là người bên cạnh ba tôi, sự xuất hiện của chú ấy đại diện cho lập trường của ba tôi, nếu như ngay cả điều này anh cũng không hiểu, vậy thì tôi nghĩ tôi thật sự nên kết thúc thỏa thuận hợp tác giữa chúng ta rồi.”
Đạt Khôn ngẩn ra, hắn không ngờ Hoắc Hoành lại sẽ nói kết thúc vào lúc này.
Hắn đã lập xong hết kế hoạch xây dựng ở thành phố A rồi, làm sao có thể nói buông là buông được?
“Còn có một điều nữa, bây giờ Hoắc Chử đang ở đầu ngọn gió, cậu ta mới kiếm được một vụ giao dịch vũ khí đạn dược ở nước ngoài về, ít nhất ba đến năm năm trong tương lai không có kế hoạch phát triển, mà Khôn lão đại chờ được sao?”
Nụ cười của Đạt Khôn dần dần biến mất, ngay cả thân thể cũng ngồi ngay ngắn lên.
Không sai, hắn không chờ nổi.
Đạt Khôn đột nhiên phá lên cười, “Ha ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi, sao Nhị thiếu lại tưởng thật thế? Được rồi, bây giờ chúng ta quay lại việc chỉnh được chứ?” Đạt Khôn ngậm một điếu thuốc, nhếch mép cười nói: “Anh nói cô ta là người của anh, vậy tại sao phải mai phục bên ngoài biệt thự của tôi nhiều ngày như vậy, không biết Nhị thiếu có thể cho tôi một lời giải thích hài lòng không?”
Đến rồi, cuối cùng vấn đề này cũng đến rồi! Chủ Trần siết chặt tay lại.
“Cô ấy chỉ đơn thuần đến tìm tôi mà thôi.” Nhắc đến Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành mím chặt môi lại.
“Không biết có phải là nền tảng hành văn của tôi không tốt không, sao tôi lại không hiểu thế này? Tìm anh, tại sao phải nấp ở bên ngoài biệt thự của tôi?” Đạt Khôn cảm thấy hình như mình bắt được điểm yếu của Hoắc Hoành rồi.
Lúc nói chuyện hợp tác, anh không có nửa điểm hoang mang.
Chỉ có lúc nhắc đến cô gái kia, vẻ mặt anh mới xuất hiện sự biến hóa.
“Nhất thời cô ấy không liên lạc được với tôi, chỉ có thể âm thầm nghe ngóng và tìm tới.”
“Vậy nên mới ở đây ôm cây đợi thỏ à?” “Đúng.”
“Vậy lý do cô ta tìm anh là gì?”
Câu hỏi này của Đạt Khôn khiến Hoắc Hoành im lặng.
Lý do này lúc ở trong xe anh chưa kịp thông đồng bịa đặt lời khai với Nhiếp Nhiên, anh không dám tùy tiện bịa ra một lý do, đề phòng lời khai của Nhiếp Nhiên không giống.
Đạt Khôn thấy anh không nói, lại toét miệng cười, “Xem ra là một bí mật không thể nói ra rồi.”
Hắn vuốt cằm, suy nghĩ một lúc mới đề nghị: “Vậy thì để cho cô ta đích thân nói xem sao?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Hoành sầm xuống, vẻ mặt lộ ra sự hung ác.
Đạt Khôn coi như không nhìn thấy, hắn khẽ vung tay lên, màn hình trên tường sáng lên.