Hắn không nhìn, chỉ tùy ý cầm rồi ném vào trong ly rượu.
Cái miếng kết tinh kia gặp phải rượu, nhanh chóng hòa tan.
Đạt Khôn lắc nhẹ hai cái, sau đó đặt xuống bàn trà, nói với Nhiếp Nhiên: “Uống nó rồi, tôi sẽ để cô đi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh đi mấy phần.
Đạt Khôn nhìn thấu sự nghi ngờ và cảnh giác của cô, nhướng mày cười, “Yên tâm, trong này không phải kịch độc gì đâu, đó là đồ tôi chuẩn bị bán cho Nhị thiếu.
Nhưng bởi vì là kết tinh được tinh luyện nên được tính tương đối mạnh.”
“Chỉ là tương, đối, mạnh sao?” Nhiếp Nhiên chậm rãi kéo khóe miệng lên thành nụ cười lạnh.
Đạt Khôn không hề che giấu, cười vô cùng rực rỡ, “Theo lý mà nói vật tinh luyện nhất định sẽ mạnh hơn dược tính bình thường một chút, có điều rốt cuộc mạnh thế nào thì tôi chưa thử nghiệm bao giờ, cho nên bây giờ cô đích thân thử nghiệm một lần đi.
Nếu như cô chịu đựng được, vậy tôi tin tưởng đây là thần linh chỉ thị cho tôi, tôi tuyệt đối không động vào cô.”
Sự bảo đảm của hắn rất nghiêm túc.
Không còn là dáng vẻ như vừa rồi.
Xem ra, nhân dân nước I thật sự có tâm lý kính sợ thần linh rất nặng nề.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn trà, cười như không cười nói: “Vậy nếu như tôi không chịu nổi, thì cũng là thần linh chỉ thị nhỉ?”
Đạt Khôn nhún vai, ý tứ rất rõ ràng.
Nhiếp Nhiên đi vòng qua bên cạnh Hoắc Hoành rồi ngồi xuống sofa, nhìn ly rượu bị bỏ thuốc, lại nhìn thuộc hạ cầm súng khắp phòng, “Bây giờ tôi chỉ có thể lựa chọn giữa sủng và rượu, đúng không?”
“Tôi nghĩ hình như cô thật sự không có lựa chọn thứ ba.” Đạt Khôn cười trả lời.
Nhiếp Nhiên chậm rãi thu lại nụ cười ở khóe miệng.
Uống ly rượu này rồi thật sự sẽ là giao mạng cô cho ông trời.
Nhưng nếu như không uống, cái mạng này cũng chỉ có thể giao cho Đạt Khôn.
Một cái là có 50% cơ hội sống, một cái 100% là chết.
Câu trả lời đã rất rõ ràng.
Liều một lần cũng là liều, liều hai lần cũng là liều, thử đi.
Nhiếp Nhiên từ từ đưa tay ra, nhanh chóng cầm lấy ly rượu đó, trước khi sắp uống, cô nhìn Hoắc Hoành một cái, “Nếu như tôi chịu được, hy vọng Nhị thiếu có thể tuân thủ cam kết chuyển tiền cho tôi.”
Không đợi Hoắc Hoành nói gì, cô làm ra vẻ đổ vào miệng.
Lúc ly rượu cách miệng cô một centimet, một bàn tay đột nhiên giữ cổ tay cô lại, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.
“Dùng cái gọi là thần linh để nghiệm chứng, Khôn lão đại không cảm thấy quá hoang đường sao?” Hai mắt Hoắc Hoành rét lạnh, không khí quanh người thay đổi.
Đạt Khôn không ngờ anh sẽ ngăn cản rồi còn nói như vậy, sắc mặt cũng sầm xuống, “Nhị thiếu, mỗi quốc gia đều có tín ngưỡng của mình, bây giờ anh đang nghi ngờ chất vấn tín ngưỡng của quốc gia chúng tôi à?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành lạnh lùng, “Tín ngưỡng và chứng cứ không liên quan đến nhau.”
“Sao lại không liên quan đến nhau? Bây giờ các người sắp không thể đưa ra quyết định rồi, mà tôi để thần linh đưa ra quyết định cho các người, chẳng lẽ không được à?” “Không phải anh để thần linh đưa ra quyết định thay chúng tôi, mà là anh đang dùng danh nghĩa thần linh để giết người.”
“Nhị thiếu, mong anh đừng phỉ báng thần linh! Thần linh mang ánh sáng thánh phù hộ mọi người, tuyệt đối sẽ không giết người.” Hai người gằng lên, không ai nhường ai.
Bầu không khí căng thẳng gươm súng sẵn sàng lan ra bên cạnh bọn họ.
Nhiếp Nhiên nhìn một chút, cuối cùng giãy ra khỏi tay anh.
Dưới tình thế này, trong hai người bọn họ nhất định phải có một người chuẩn bị cho sự hy sinh bất cứ lúc nào.
Nếu không cả hai đều sẽ chết ở chỗ này.
So với cả hai đều chết, không bằng một người chết, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Nhiếp Nhiên cầm ly rượu, nhìn Hoắc Hoành, “Từ trước đến giờ tôi luôn cần tiền không cần mạng, ngày nào mở mắt ra cũng coi là ngày cuối cùng còn sống, vốn dĩ định làm với anh lần này là lần cuối cùng, nhưng có vẻ như ông trời không muốn thấy tôi rửa tay gác kiếm rồi.”
Trong một giây này, hình như cô mới có thể chắc chắn rằng Hoắc Hoành đối với cô mà nói không hề giống với mọi người.
Đáng tiếc...
đã hơi muộn rồi...
Nhiếp Nhiên khẽ cười, không chút do dự đưa ly rượu vào miệng.