Một khi Hoắc Hoành khỏi bệnh, cô phải lập tức rời đi mới được.
Đạt Khôn thấy cô kiên quyết như vậy, không có bất cứ chút do dự nào, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ: “Được rồi, nếu cô đã quyết như vậy, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tóm lại, nếu như cô muốn tới, lúc nào tôi cũng chào đón.”
“Tôi cảm thấy trước khi chào đón thì nên vui vẻ tạm biệt trước đã.” Nhiếp Nhiên đứng lên, chỉ ném lại một câu, “Nhị thiếu vẫn cần phải ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không tiễn.”
Sau đó, cô tiến lên đón chủ Trần vừa bê đồ ăn đến.
“Chú đừng đi vào, để tôi là được rồi.
À, chú bảo A Lạc phải chú ý tình hình bên ngoài, để phòng xảy ra vấn đề.”
Không chờ chú Trần nói gì, cô đã bê đĩa đồ ăn đi vào bên trong phòng.
Vừa rồi cô luôn chú ý tình hình bên trong phòng, phát hiện đã rất lâu không có động tĩnh gì, để đề phòng bất trắc, cô quyết định đích thân vào xem thì hơn.
Chủ Trần thấy vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, trong lòng mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài.
Giải quyết chủ Trần xong, Nhiếp Nhiên không nhìn Đạt Khôn lấy một cái, đi thẳng vào phòng.
Đạt Khôn đứng ở bên trong phòng khách dõi mắt nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, đáy mắt Đạt Khôn mang ý cười hứng thú, “Đúng là một cô gái đặc biệt.” Lâu Á nghe thấy lời khen ngợi của Đạt Khôn thì nhíu mày, “Anh Khôn, anh thật sự muốn bỏ qua cho bọn họ sao?” Đạt Khôn thờ ơ nhìn Lâu Á, “Cô có thể đấu lại cả Hoắc thì sao?” Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đáy mắt lóe lên, “Thành phố A và thành phố Z mà mở cửa, chỉ dựa vào điểm này, chúng ta không thể động đến anh ta.”
“Vậy chúng ta cũng có thể hợp tác với Hoắc Chử, bây giờ hắn mới thật sự là người nắm quyền ở Hoắc thị.” Lâu Á nhắc nhở.
“Người nắm quyền?” Đạt Khôn bật cười thành tiếng, “Ngoài mặt là Hoắc Chử chiếm thượng phong, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy, trừ cái vỏ rỗng Hoắc thị ra, hắn còn có cái gì? Cho đến bây giờ, người nắm quyền thật sự ở thành phố A và thành phố Z đều là Hoắc Hoành.”
“Vậy chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?” Lâu Á canh cánh trong lòng với sự ngang ngược của Nhiếp Nhiên, nghe thấy Đạt Khôn nói như vậy thì thấy không cam lòng.
“Nếu không thì sao? Thành phố A và thành phố Z mà mở cửa, miếng bánh ngọt này quá mê người, nếu như vứt bỏ, tôi sẽ rất hối tiếc.” Đạt Khôn nói rồi quay đầu lại nhìn Lâu Á, ra lệnh: “Nhất định phải chữa khỏi cho anh ta.
Bây giờ tôi muốn thực hiện những ý tưởng đã xây dựng trăm nghìn lần trong đầu rồi.”
Lâu Á nhìn dáng vẻ mong đợi của Đạt Khôn, biết đã không thể thương lượng chuyện này nữa, cô ta gật đầu, cung kính nói: “Tôi biết rồi.”