Nghe xong giọng nói buồn bực trầm lặng kia, Nhiếp Nhiên lập tức bật cười, “Trong tay của Phó Cục trưởng có bao nhiêu cao thủ như vậy, một cô gái như tôi sao sánh được chứ?”
Phó Cục trưởng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nói như vậy là cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Ông ta không thể quên được thái độ vội vã nôn nóng của cô lúc đầu khi muốn lấy USB, càng không quên được câu nói không chờ nổi của Lệ Xuyên Lâm.
“Phần công việc của tôi, tôi đã hoàn thành rồi, tiếp theo là đến việc của các ông.”
Điều ông ta không ngờ chính là Nhiếp Nhiên lại chia nhiệm vụ ra làm hai phần, sau đó tự lựa ra phần việc của mình một cách nhanh chóng sạch sẽ.
Lúc này, Phó Cục trưởng đã sốt ruột như kiến bò trong chảo rồi, “Nhưng mấy ngày trước cô không nói thế!”
“Người như tôi ấy mà, nói xong là quên luôn. Ông đừng nghĩ là thật.” Nhiếp Nhiên nằm trên giường nói một cách sung sướng.
Phó Cục trưởng bị chọc tức đến nỗi không biết phải làm thế nào, “Cô!”
“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa.” Nhiếp Nhiên nói bằng giọng thúc giục rồi định cúp máy.
Cô gái này đúng thật là... Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Cục trưởng ngày hôm đó, ông đã không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này, còn phải hạ mình dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện: “Vậy rốt cuộc là cô muốn tôi làm gì thì cô mới đến đây?”
“Ông hỏi Lệ Xuyên Lâm, anh ta biết đấy.” Trong lời nói của Nhiếp Nhiên rõ ràng là có ý cười, “Anh ta có bài học lần trước rồi, ông có thể bảo anh ta chỉ cho.”
Điện thoại lại một lần nữa bị ngắt.
Mặt của Phó Cục trưởng vẫn mơ hồ, hình như là đang cố gắng tiêu hóa những lời Nhiếp Nhiên nói ban nãy.
“Cô ấy nói thế nào?” Lệ Xuyên Lâm lo lắng hỏi.
Không dễ gì Phó Cục trưởng mới đồng ý cho Nhiếp Nhiên đến để phá mã, nhưng điều anh ta lo lắng nhất chính là Nhiếp Nhiên lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó khiến cho sự việc càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn.
“Cô ta nói cậu biết cách làm thế nào để cô ta đến, bảo tôi học tập bài học lần trước của cậu.” Mặt mũi Phó Cục trưởng nhăn nhó, hoài nghi nhìn anh ta.
Bài học lần trước sao?
Sau khi Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ngay, anh ta chỉ buông ra hai chữ: “Xin lỗi.”
“Cái gì?” Phó Cục trưởng như chưa nghe rõ, hỏi lại lần nữa.
“Tôi đã từng phải xin lỗi cô ấy.”
Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh này thì nó lại vô cùng vang.
Lệ Xuyên Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đang uống nước cứ như thế mà phun hết ra ngoài.
Cái gì?
Đội trưởng Lệ anh minh, hùng dũng, uy phong của bọn họ cũng có ngày phải đi xin lỗi người khác sao?
Hơn nữa còn là một cô gái!
Tai của bọn họ không có vấn đề đấy chứ?
“Bậy bạ! Tôi đường đường là Phó Cục trưởng lại đi xin lỗi một cô gái ư? Còn ra gì nữa?” Sau khi bị Lệ Xuyên Lâm làm cho kinh ngạc xong, Phó Cục trưởng cau mày trách mắng tỏ vẻ từ chối.
Nhưng không lâu sau, ông ta quay đầu ra, hỏi lại: “Ngày trước cậu đã xin lỗi cô ta thật ư? Cậu làm sai gì thế?”
Cấp dưới ưu tú của ông ta lại thực sự có một ngày phải đi xin lỗi một cô gái sao? Hơn nữa, quan trọng là Lệ Xuyên Lâm còn đồng ý xin lỗi, thật sự là vô cùng khó tin.
“Tôi loại cô ấy, trả cô ấy về quân đội.”
“Vì sao?”
Hai người này không phải luôn cùng một chiến tuyến sao? Sao lại có lúc mâu thuẫn chứ?
“Lúc ấy tôi cảm thấy cách làm việc của cô ấy vô cùng liều lĩnh, không an toàn chút nào, nên đã yêu cầu cô ấy dừng nhiệm vụ lại.”