Cô im lặng ngồi trên ghế trong phòng thay quần áo, bắt đầu suy nghĩa sâu xa.
Lễ kỉ niệm lần này, tại sao Hoắc Hoành lại đặc biệt mời mình tới?
Lẽ nào lại có âm mưu quỷ kế gì đang chờ mình?
Hiện giờ, Nhiếp Nhiên không muốn đến gần Hoắc Hoành một chút nào, vì Hoắc Hoành giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cô cũng bị vạ lây, hoặc trực tiếp tan xương nát thịt cùng anh ta.
Thời gian trước, đó vì sự hiếu kỳ nhất thời của mình mà cô suýt chút nữa bị bắn, thành quỷ chết thay Hoắc Hoành.
Điều này đủ để chứng minh, người đàn ông này lúc nào cũng du ngoạn ở ranh giới cái chết, đáng lẽ cô phải hoàn toàn tránh xa mới đúng!
Thời gian cứ thế trôi đi, Vệ Vi đứng đợi ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cô ta cũng đi tới cửa phòng thay đồ gõ cửa.
“Diệp Lan, cô xong chưa vậy?”
Nhiếp Nhiên ở trong phòng đang nghĩ làm thế nào để tránh xa Hoắc Hoành một chút trong bữa tiệc, sau khi nghe thấy Vệ Vi gọi, lập tức định thần, đáp lại, “Sắp xong rồi, ra ngay đây.”
“Nếu cần tôi giúp thì nói một câu nhé.” Vệ Vi tốt bụng ở ngoài cửa nhắc.
“Không cần đâu, tôi xong ngay đây.”
Sau khi Nhiếp Nhiên hướng về phía ngoài cửa đáp một tiếng, cô nén lại tất cả mọi suy nghĩ trong lòng, thay quần áo trước.
Không bao lâu sau, cô ra khỏi phòng thay đồ.
Chiếc váy dài màu xám khói tay ren lỡ kiểu dáng chiết eo tinh tế không chỉ làm nổi bật xương quai xanh đẹp đẽ cùng bờ vai thon thả, mà còn làm tôn lên vòng hai nhỏ nhắn của cô, khiến cả người cô toát lên vẻ trang nhã, thanh lịch.
“Wow, rất đẹp đó! Chiếc váy này hợp với cô, chỉ cần trang điểm mặt một chút, sẽ giống như đại mỹ nhân.”
“Không cần đâu, tôi tự trang điểm là được rồi.” Nhiếp Nhiên liên tục xua tay.
Làm sao cô dám để người khác trang điểm cho mình được chứ, như vậy bí mật của cô sẽ bị lộ ngay.
“Cô tự trang điểm được sao? Nhưng tôi chưa thấy cô trang điểm bao giờ.” Vệ Vi mở to mắt kinh ngạc.
Với bộ dạng đi làm thường ngày của Nhiếp Nhiên, có quỷ mới tin cô biết trang điểm.
“Vâng, tôi biết trang điểm, chỉ là tôi lười rồi thấy lương không cao, tốn nhiều tiền như vậy mua đồ đắt tiền không nỡ.”
Nghe lời nói chân thành của Nhiếp Nhiên, Vệ Vi thật sự vừa tức vừa buồn cười, ấn nhẹ trán cô, “Đồ tham tiền nhà cô! Tôi đã tăng không ít tiền lương cho cô, cô còn không nỡ.”
“Muốn mua nhà ở đây, có bao nhiêu tiền lương cũng không đủ.” Nhiếp Nhiên bĩu môi, có chút nũng nịu của một cô bé.
“Vậy đơn giản thôi, lấy Hoắc Nhị thiếu, cô có thể bao hoàn toàn khu đất đắt giá nhất của thành phố A.”
Đừng nói khu đắt giá nhất của thành phố A, có lẽ bất kì mảnh đất nào trên toàn cầu đều có thể cho cô tùy ý chọn.
Nhiếp Nhiên buồn cười nói: “Lấy Hoắc Hoành? Chị Vi chị đừng đùa nữa. Người ta là nhà quyền quý, loại cỏ dại như tôi sao có thể gả vào đó được?”
Vệ Vi ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ như người qua đường chẹp miệng nói: “Trên thế gian này, đàn ông dựa vào tiền để thu hút phụ nữ, phụ nữ dựa vào nhan sắc để quyến rũ đàn ông. Chỉ cần trái tim của anh ta ở chỗ cô, đừng nói tới nhà quyền quý, cho dù là ông trời đều có thể bị cô thu phục.”