Người phục vụ đó run lẩy bẩy gật đầu, “Đúng… đúng vậy. Tôi là… phục… phục vụ của Đông Vượng.”
“Tốt lắm, vậy thì cậu đã từng gặp người đàn ông đối diện tôi chưa?”
Nhìn theo tay của Hoắc Mân, nhân viên phục vụ đó nhìn thật kĩ mặt bên của Hoắc Hoành, chau mày nghĩ cả nửa ngày.
Cuối cùng, anh ta liên tục gật đầu: “Gặp rồi! Anh ấy thường hay tới quán chúng tôi ăn gà sốt cay.”
Người trong bữa tiệc một lần nữa thấp giọng bàn tán.
“Gà sốt cay? Sao tôi lại không biết cậu thích ăn món này nhỉ? Không phải nói cậu uống thuốc quanh năm, không thể đụng vào đồ cay mà.” Hoắc Mân nhìn Hoắc Hoành, khóe miệng cong lên chế giễu, đáy mắt tràn ngập sự mỉa mai.
“Vậy thì mấy tờ thực đơn này có phải là của anh đây gọi món không?” Hoắc Mân cho người đưa đơn tới tay nhân viên phục vụ.
Người đó vừa nhìn, lại gật đầu lần nữa, “Không sai, là đồ anh ấy gọi.”
Dường như vẫn muốn tiếp tục thưởng thức dáng vẻ lúng túng đó của Hoắc Hoành, Hoắc Mân cố ý hỏi: “Ồ? Sao cậu lại khẳng định chính là người trước mắt vậy?”
“Vì anh đây mỗi lần gọi… đều gọi một bàn, nhưng lại… lại không ăn, vậy nên… ấn tượng đặc biệt sâu sắc.”
“Rất tốt, dẫn cậu ta ra ngoài đi.”
Nhân viên phục vụ kia bị lôi ra ngoài như vậy.
“Cậu còn gì muốn nói không?” Hoắc Mân cúi người về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Hoành đang ngồi trên xe lăn, khóe mắt xẹt qua ý cười lạnh lùng.
“Không có.” Sau khi nhân viên phục vụ nói nhận ra mình, Hoắc Hoành liền nhắm mắt, có một cảm giác như đã mất thế mạnh.
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đen lúc xám của Hoắc Hoành, Hoắc Mân cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sự tức giận và không cam tâm kìm nén hơn mười năm của hắn, cuối cùng hôm nay cũng bộc phát hoàn toàn ra ngoài.
Có điều, hắn không ngờ lại dễ dàng đánh bại Hoắc Hoành như vậy, giống như mình trang bị đầy đủ chờ đợi một trận ác chiến, kết quả phát hiện mình chỉ cần búng nhẹ tay là đã có thể giết chết kẻ địch một cách dễ dàng.
Trong giọng điệu của hắn không nén nổi sự vui mừng, “Ba, nó ngầm thừa nhận rồi, mau bắt nó đi, bắt lại!”
“Con gặp ai vậy?” Hoắc Khải Lãng nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì, cuối cùng lúc này cũng lên tiếng.
Ông ta không ngu xuẩn như con trai mình. Hoắc Hoành là người thế nào, lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, làm sao lại dễ dàng im lặng như vậy được?
Quan trọng hơn là, sự thông minh và thận trọng của đứa con này người bình thường không so bì được, sao có thể bị chụp nhiều ảnh như vậy mà vẫn không biết gì?
Hoắc Hoành cụp mắt xuống, lắc lắc đầu, “Không gặp ai.”
“Ba, ba mau bắt người đã lừa gạt ba hơn mười năm nay đi!”
Hoắc Mân nghe thấy Hoắc Hoành không có cách nào giải thích, hắn kích động đến mức gào lên. Sự vội vã và điên cuồng trong đáy mắt hắn khiến Hoắc Khải Lãng phải chau mày, thần sắc ông ta lạnh lùng và lãnh đạm.
Đây chính là đứa con trai cả mà ông ta từng đặt rất nhiều kỳ vọng.
Sao nó không nhận ra đây là cái bẫy mà Hoắc Hoành cố ý tạo ra chứ? Nếu không sao Hoắc Hoành có thể không lên tiếng như vậy, có lẽ là đang đợi nó tự nhảy vào mà thôi.