“Tôi bảo trợ lý của Nhị thiếu đi mua cho cô một bát.” Nói rồi, cô Vương lấy điện thoại ra định gọi đi
Nhiếp Nhiên cười gật đầu, tốt bụng nhắc nhở, “Được ạ, nhưng cháu nghe nói hôm nay Nhị thiểu rất bận
Ngay cả một bát cháo mà cổ Vương cũng muốn báo cáo với Nhị thiểu, ngộ nhỡ anh ấy đang bận...” Nhiếp Nhiên cố ý giữ lại nửa câu sau, nhưng ý tứ trong lời nói quả nhiên khiến cô Vương vốn muốn ẩn điện thoại dùng tay lại
Cô Vương cau mày, trầm tư
Cô gái này nói không sai, một bát cháo cũng phải làm phiền Nhị thiếu, ngộ nhỡ chọc giận Nhị thiếu, đến lúc đó người xui xẻo sẽ chính là mình
Bà không biết làm thế nào
Mà Nhiếp Nhiên cũng không giục, chỉ im lặng nhìn bà
Cô Vương nhìn cô gái khoan thai trước mặt, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý, “Được rồi, tôi đi mua
Cô ở nhà một mình nhất định đừng chạy loạn, nếu không tôi sẽ không biết ăn nói thế nào với Nhị thiểu cả.” “Cô yên tâm đi, bây giờ cháu rất đói, không đi đâu được cả.” Nhiếp Nhiên vội gật đầu
“Vậy được rồi, tôi sẽ đi ngay.” Cô Vương nghe thấy cô bảo đảm, lúc này mới cởi tạp dề ra, cầm ví tiền vội vàng đi ra ngoài
Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường, lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần phía cầu thang
Sau khi xác định cô Vương sẽ không quay lại, cô mới nhảy khỏi giường, nhanh chóng thay quần áo, lại rửa mặt trang điểm, sau đó vội vàng xuống tầng
Đề phòng bất trắc, cô cố ý đi vòng qua cổng sau.
Mới vừa đi vào phòng VIP, Lệ Xuyên Lâm đã thấy cô mặc rất dày, sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu
“Cô đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hôm qua, anh ta đi làm nhiệm vụ về nghe thấy các cảnh sát nói Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành đưa đi rồi, vì thế không dám nhắn tin cho cô
Khó khăn lắm mới đợi được tin nhắn của cô, anh ta vội vã muốn hẹn gặp cô, muốn xem tình hình sức khỏe của cô thế nào rồi
Nhưng thấy cô như thế này, anh ta bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình
Trời lạnh như thế này mà lại bảo cô chạy ra ngoài, ngộ nhỡ lại bị cảm thì làm thế nào
“Đã giảm sốt rồi.” Giọng Nhiếp Nhiên khản đặc khiến Lệ Xuyên Lâm không nhịn được cau mày lại, “Sao lại sốt nghiêm trọng thế?” Nghiêm trọng sao? Nhiếp Nhiên hắng giọng, hình như đã đỡ hơn nhiều so với hôm qua rồi
Nhưng bây giờ thứ cô để ý không phải là chuyện cảm cúm cỏn con này
Cô vội vàng hỏi: “Có phải tôi đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ rồi không?” Người đã bị bắn chết, hàng cũng bị giữ lại, hơn nữa không phải hôm qua Cục trưởng kia nói đã tìm được điểm cất giấu rồi à?