“Nhị thiếu, ở phía Đông có một trang trại, bọn họ nói có thể cho thư ký Diệp nghỉ ngơi ở đó.” A Hổ từ xa chạy về, đứng bên ngoài cửa xe, chỉ về phía một khu nhà.
Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên không chớp mắt, thản nhiên ừ một tiếng, “Vậy chờ cô ấy thoải mái hơn một chút rồi hãy qua đó.”
“Nhị thiếu, tôi cảm thấy nên đưa thư ký Diệp tới đó nghỉ ngơi, còn tôi sẽ đưa anh tới địa điểm hẹn gặp thì hay hơn.”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Thôi, tôi cũng mệt lắm, nghỉ ngơi một ngày rồi mai lại đi.”
A Hổ nhìn đồng hồ, mới có giữa trưa thôi, sao Nhị thiếu có thể bỏ cả công việc chỉ vì người phụ nữ này thế chứ?
Anh ta thấy hơi buồn bực, nhưng thấy dáng vẻ không nỡ của Nhị thiếu nhà mình, cuối cùng chỉ có thể nghe lời.
Qua hơn một tiếng sau, tình hình của Nhiếp Nhiên đã có vẻ tốt hơn, sau khi uống thuốc say xe xong, sắc mặt cô cùng dần hồng hào hơn.
“Sao rồi, em có muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa không?” Hoắc Hoành nhẹ nhàng vỗ về lưng cho cô, hỏi.
Nhiếp Nhiên cố gắng ngóc đầu lên, yếu ớt lắc đầu: “Không cần đâu. Chúng ta nên đi thôi, nếu không sẽ tới muộn mất.”
“Không đi nữa.”
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô khi cố gắng chống người ngồi lên, Hoắc Hoành lại một lần nữa ấn cô nằm xuống đùi mình.
“Vì sao?” Nhiếp Nhiên gối đầu trên đùi anh, tròn mắt kinh ngạc hỏi.
“Xe hết xăng rồi, nên cần ở lại tới mai.” Hoắc Hoành nói dối không chớp mắt làm A Hổ ngồi trên ghế lái không khỏi đưa mắt nhìn tín hiệu báo xăng đầy bình trên xe.
“Ồ thế à, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
Hoắc Hoành ngả ghế ra sau, muốn cố gắng để cô có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, “Ở đó có một trang trại, chúng ta qua đó nghỉ một đêm, nếu giờ em đã thấy khá hơn thì chúng ta lái xe qua đó.”
“Ừ, tôi không sao nữa rồi, đi thôi.” Nhiếp Nhiên đáp.
Hoắc Hoành đưa mắt ra hiệu ý bảo đi qua đó, A Hổ gật đầu, lập tức lái xe về phía trang trại.
Nhưng xe vừa chuyển bánh trên con đường xóc nảy thì sắc mặt Nhiếp Nhiên lại lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Hoắc Hoành nhìn thấy hết, cảm thấy trái tim như bị xoắn lại, không ngừng an ủi cô, bảo cô hãy cố gắng. Nhưng lúc này, Nhiếp Nhiên chẳng có sức mà gật đầu, chỉ nhắm nghiền mắt không nói gì.
Khó khăn lắm mới tới được trang trại kia, Nhiếp Nhiên được A Hổ đỡ vào phòng của cô. Chủ trang trại biết có khách tới nên đã sớm quét dọn hai căn phòng, bật máy sưởi lên, ngay cả lò sưởi ở đầu giường cũng đã được bật, thậm chí còn chuẩn bị cả rượu gạo do chính nhà mình ủ.
Nhiếp Nhiên ngồi gần lò sưởi ở đầu giường, cảm giác như từ trên trời được đặt chân xuống mặt đất làm cho bụng cô cảm thấy đỡ nôn nao cồn cào đi nhiều.
Hoắc Hoành cởi giày cho cô, đỡ cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô rồi mới nói: “Em nghỉ ngơi đi, không thoải mái chỗ nào thì cứ nói.”