“Thật sự cảm ơn trưởng thôn.” Hoắc Hoành không tiếp tục hỏi nữa, cười gật đầu.
“Các vị có thể nhìn trúng nơi này của chúng tôi, đó là phúc của chúng tôi rồi. Tôi thay mặt mọi người trong thôn cảm ơn ngài.”
Hai người khách sáo với nhau vài câu, đoàn người chậm rãi tiến vào thôn.
Không thể không nói, người của thôn này tiếp đãi khách vô cùng nhiệt tình, người trong toàn thôn đều tới, ngồi đầy một cái sân.
Hoắc Hoành là khách quý nên được sắp xếp ngồi cạnh trưởng thôn. Sau vài chén qua lại, Hoắc Hoành như không thể uống được tiếp nữa, rượu vẫn uống cạn nhưng ánh mắt rõ ràng là đã lờ đờ rồi.
Nhiếp Nhiên ngồi bên cạnh nhìn, thấy rõ ràng là trưởng thôn đang cố ý chuốc rượu cho anh ta.
Bởi vì sau khi thấy Hoắc Hoành hơi ngà ngà say, cô thấy trưởng thôn khẽ thở phào.
Trong đáy mắt Nhiếp Nhiên hiện lên một tia lạnh như băng.
Cô thấy ánh mắt, khóe môi Hoắc Hoành vẫn chứa ý cười nhưng mặt thì đã trắng bệch rồi.
Dạ dày của anh ta không được khỏe, nếu cứ tiếp tục uống, lỡ bị xuất huyết dạ dày thì phải làm sao đây?
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, lấy đâu ra bác sĩ cứu anh ta chứ?
“Sếp của tôi chút nữa còn phải ký hợp đồng, để tôi uống rượu thay anh ấy đi ạ!”
Trưởng thôn vốn còn muốn rót thêm cho Hoắc Hoành hai chén, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên vươn tay ra ngăn cản, ông ta nghẹn họng luôn.
Chuyện ký hợp đồng là chuyện lớn, không thể phá hỏng, tuyệt đối không thể phá hỏng.
Vì thế, cái chén trong tay ông ta đang giơ cao trên không trung bị Nhiếp Nhiên cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Hoành nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt đầy sự dịu dàng.
Anh không ngờ cô nàng này lại chắn rượu giúp mình, không biết trong đầu lại đang nghĩ gì đây? Anh không hiểu nổi.
Thực ra sau khi Nhiếp Nhiên uống xong cũng hối hận rồi, bởi vì cô cảm thấy Hoắc Hoành say rượu mới tốt chứ, say rồi thì vừa hay tạo cơ hội cho cô ra tay kia mà!
Không biết tại sao vừa rồi tay của mình lại ngu thế, còn vươn ra cướp lấy chén rượu chứ?
Sau một bữa trưa cơm no rượu say, người trong thôn đều tản đi, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính.
Trưởng thôn dẫn Hoắc Hoành đi loanh quanh khắp thôn.
“Chỗ chúng tôi thực ra là bị con đường kia chắn mất nên chẳng ai thèm tới, nhưng hoàn cảnh tự nhiên ở đây chắc chắn tốt hơn ở thành phố rất nhiều.” Trưởng thôn chỉ về phía núi xanh nước biếc phía xa xa, quả thực là quang cảnh rất đẹp. Đại khái đây cũng là cái được duy nhất của thôn này.
Bởi vì hôm qua lúc ghé vào trang trại nhỏ kia, phòng ở đó cũ nát tới mức làm người ta nghi ngờ liệu có phải chỉ cần một cơn gió là sẽ bị đổ xuống luôn không.
Hoắc Hoành thản nhiên nhìn về phương xa, gật đầu, “Ừm, quả thực quang cảnh rất đẹp. Đây cũng coi như trong họa có phúc, vì đường quá khó đi nên không có ai tới, vì thế mới bảo tồn được cảnh sắc ở đây.”
Trưởng thôn vốn dĩ còn muốn dùng cảnh sắc để moi thêm chút tiền, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị lời nói của Hoắc Hoành đẩy ngược vào trong bụng.
Ông ta cười khan mấy tiếng, “... Ha ha, ngài nói chí phải.”
Lại đi thêm một lúc, ý trong lời nói của trưởng thôn cũng rõ ràng hơn nhiều.
Thực ra thì ông ta có thể nói gì chứ. Đối mặt với một người thường xuyên giao tiếp với đủ kiểu người làm ăn và chính khách, cho dù ông ta không nói thì người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn kia cũng nhìn thấu được suy nghĩ của ông ta rồi.
Khi mấy người đi ngang qua một khu nhà có vẻ sạch sẽ, thoáng đãng, trưởng thôn chỉ vào bên trong, “Phía trước là vườn chè, đường trong đó rất khó đi, ngài xem...”
Hoắc Hoành nhìn về phía cửa vào, tuy rằng cửa vào vườn được lau dọn sạch như mới, nhưng sự hoang vu, tiêu điều ở bên trong lại tản mát ra vô cùng rõ ràng.