Xà ngang bị lửa thiêu trụi, rất nóng, vừa rồi lúc rơi xuống đùi anh, qua một lớp quần mà chân anh cũng bị bỏng.
Huống chi giờ cô còn dùng tay không để nhấc nó lên, chắc chắn là tay cô đã...
“Mặc kệ tôi, em đi nhanh đi!” Hoắc Hoành đã hít phải không ít khói, cổ họng khàn đặc, nhưng vẫn cố gắng quát bảo cô ra ngoài.
Nhiếp Nhiên dùng hết toàn lực, vất vả lắm mới nhấc được cây xà ngang kia lên, hít sâu một, hơi nổi giận, hung dữ mắng: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Hoành sửng sốt, nhưng thấy cô nhíu mày thì vẫn tiếp tục khuyên can, “Em đừng lãng phí thời gian nữa!”
“Câm miệng!” Lại thêm một tiếng quát lạnh và ánh mắt hung tàn nữa, Hoắc Hoành hoàn toàn câm luôn.
Nhiếp Nhiên gần như là nghiến răng nghiến lợi, “rầm” một tiếng, cuối cùng cây xà ngang cũng bị cô đẩy sang bên cạnh.
“Chân của anh có thể...” Nhiếp Nhiên hỏi được một nửa theo bản năng, nhưng sau đó mới nghĩ ra cho dù chân Hoắc Hoành không bị gỗ đè thì cũng vốn đã là một đôi chân tàn phế rồi.
Cô chỉ có thể than thở một tiếng rồi sau đó kéo anh lên lưng mình.
Hoắc Hoành cao hơn cô nhiều, huống chi cô còn chưa được hai mươi tuổi, thân thể nho nhỏ cõng Hoắc Hoành lên, nếu ai nhìn vào thì chắc chắn sẽ bị kinh hãi, sẽ có cảm giác hai người có thể gục xuống bất kì lúc nào.
“Chân của tôi đã chữa rất lâu, tôi có thể...”
Hoắc Hoành thấy cô gần như gập cả lưng xuống thì thật sự không đành lòng, nhưng ai ngờ còn chưa nói xong thì đã bị Nhiếp Nhiên cắt lời.
“Không thể đi thì có thể nhìn đường! Nói cho tôi biết vị trí!”
Lúc này, gần như Nhiếp Nhiên đã tới điểm giới hạn rồi, thậm chí cô còn chẳng thèm giả bộ gì nữa.
Trong thời khắc sống còn này, ngoài ý nghĩ phải đưa Hoắc Hoành ra ngoài thì cô chẳng nghĩ được gì khác cả.
Ánh lửa lại bùng lên nóc nhà, lửa lớn hừng hực lại bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Hoắc Hoành nhìn cô, không hiểu vì sao trong lòng lại tràn ngập một thứ cảm xúc không thể nói thành lời.
Được rồi, coi như phối hợp với cô lần này đi!
Hoắc Hoành nhìn đường hầm cách đó không xa mà mình vừa mới tìm thấy, cuối cùng vẫn nghiêng đầu, dán vào tai Nhiếp Nhiên, yếu ớt nói, “Giờ chúng ta đang ở hướng ba giờ trong kho hàng.”
“Ba giờ?” Nhiếp Nhiên âm thầm tính toán một chút, sau đó nhanh chóng đi tới một phía khác.
Hoắc Hoành thấy cô không đi về phía cửa lớn thì giật mình ngây ngẩn cả người.
Cô muốn đi đâu đây?
Nhiếp Nhiên nhanh chóng xuyên qua khói lửa mù mịt, rốt cuộc cũng tới được cửa hầm mà cô dùng để thoát thân.
Đáng tiếc, cửa hầm đã bị mái hiên sụp xuống che mất.
Chết tiệt!
Cô nắm tay lại, nhìn lửa ở xung quanh, lửa càng lúc càng lớn, có vẻ như không thiêu rụi kho hàng thì sẽ không dừng lại.
Không được, không thể chần chừ nữa, kho hàng này sắp sụp rồi.
Sống hay chết cũng chỉ ở một khắc này thôi!
Cô túm chặt tay Hoắc Hoành, nhanh chóng quay người đi về phía cửa. Lửa bùng lên xung quanh cô, quần áo ẩm ướt lúc này đã khô cong, thậm chí có vài nơi đã thủng lỗ chỗ rồi.
Cô bình tĩnh xuyên qua đám lửa.
“Cẩn thận phía trên!”
Hoắc Hoành vừa mới nói xong, Nhiếp Nhiên đã vội vàng lắc mình một cái, chật vật tránh đi.
“Rầm...” Một cây xà ngang rơi xuống, bụi bay mù mịt.
Nhiếp Nhiên nhìn cây xà ngang rơi xuống bên cạnh mình, không khỏi thở ra một hơi. Vừa rồi, chỉ cần cô chậm một bước thôi thì có khi đã thành thịt nát rồi.