Thấy tiếng khóc của trưởng thôn mỗi lúc một to hơn, cô sợ sẽ kéo tới sự chú ý của người khác nên cúi đầu hừ lạnh một tiếng, “Đàn ông đàn ang, khóc cái gì chứ! Đừng có khóc nữa!”
Trưởng thôn khóc sướt mướt, càng không ngừng lau nước mắt, “Tôi khóc mà cũng không được nữa à! Thôn không ký kết được hợp đồng, còn bị cháy mất nhà kho, tôi biết phải ăn nói thế nào với người dân đây chứ?”
Ông ta càng nghĩ càng thấy đau lòng, lại càng khóc to hơn.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta nước mắt nước mũi tèm lem, không giống đang diễn kịch lắm, “Vậy là không phải ông phóng hỏa đúng không?”
Trưởng thôn hai mắt lưng tròng, vô cùng bi thống nói: “Tôi điên chắc? Vất vả lắm mới xây được một cái nhà kho, sao tôi lại đốt nó chứ?”
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ, tính toán độ chân thật trong lời nói của trưởng thôn.
“Tốt nhất là thế, nếu tôi phát hiện ra thì ông chết chắc! Còn nữa, cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta không được để lộ ra, biết chưa?” Cuối cùng, cô huơ dao găm trong tay, lạnh lùng đe dọa.
Trưởng thôn nhìn vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của cô và con dao găm tỏa ra khí lạnh ép người thì cố nín khóc, gật đầu, “Hiểu rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, Nhiếp Nhiên bèn xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi tới đầu ngõ, cô lại đột nhiên dừng bước, lấy từ trong túi ra chiếc phong bì bằng giấy kraft cũ nát, sau đó ném thẳng vào lòng trưởng thôn.
“Tiền này trả cho ông, chút xíu này còn chẳng đủ cho tôi uống một chai rượu.”
Giọng của cô tràn đầy sự ghét bỏ, cô không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Trưởng thôn ngẩn ngơ nhìn tiền ở trong lòng mình, ông ta không ngờ cô gái đó lại trả tiền lại cho mình, ông ta còn tưởng rằng hôm nay phải chết ở trong này ấy chứ!
Đêm càng lúc càng mịt mùng, bầu trời tối tăm không một ánh sao.
Nhiếp Nhiên đi trên con đường nhỏ hoang vắng, mày nhíu chặt. Nếu không phải là trưởng thôn trả thủ, vậy thì ai là người phóng hỏa? Ở vùng nông thôn xa xôi này, có ai lại muốn lấy mạng của cô chứ? Chẳng lẽ lại là trò quỷ sau lưng của vị phu nhân kia?
Lúc trước, bà ta phái Phùng Anh Anh dìm chết cô không thành, sau đó lại tác động bắt cô đi làm nhiệm vụ, thậm chí sau đó còn gài bẫy gạch tên cô ra khỏi quân đội. Lần này... khó mà chắc là không phải do bà ta làm.
Huống hồ, nơi này vô cùng hẻo lánh và hoang vu, đúng là một cơ hội tốt để ra tay.
Có điều, đường xa như thế mà còn cho người của mình tới đây, có thể thấy được lòng muốn giết cô của bà ta mãnh liệt tới cỡ nào.
Chẳng lẽ bà ta làm vậy là để san bằng chướng ngại vật sao?
Gió lạnh gào thét, đôi mắt Nhiếp Nhiên hơi híp lại, xuất hiện lệ khí.
...
Một trận hỏa hoạn lớn đã khiến cả thôn náo loạn long trời lở đất, không chỉ nhà kho bị biến thành một đám phế tích mà còn suýt nữa làm cho nhân vật quyền quý là Hoắc Hoành bị chết cháy theo. Điều này khiến người dân trong thôn cực kỳ lo lắng. Sợ Hoắc Hoành tức giận, không những không thu mua thôn mà thậm chí còn ra tay xóa sổ thẳng nơi này ấy chứ.
Vậy nên tất cả đều đối xử với Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên rất cẩn thận, cố gắng lấy lòng, bữa nào cũng giết gà hầm canh cho hai người bọn họ uống.
Nhiếp Nhiên nghĩ tới việc lão trưởng thôn khóc nói với mình rằng phong bì tiền kia là nửa tháng tiền ăn của cả thôn thì cảm thấy không còn hứng thú ăn canh gà nữa.
“Sao em lại không ăn?” Hoắc Hoành thấy cô nhìn chằm chằm vào bát canh gà không động đậy, tưởng cô không thích ăn, “Có phải là ăn đến phát ngấy rồi không?”
“Ngấy sao? Hay là để tôi bảo mụ vợ ở nhà đổi thành canh xương hầm cho cô nhé? Nhà chúng tôi thịt heo, còn mới lắm.” Lão trưởng thôn dường như đã quên luôn chuyện tối hôm đó, cười hơ hớ nói.
“Ông thịt heo ư?” Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày hỏi.