Trưởng thôn còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại cố ý nhét tiền vào ngực ông ta.
“Đến cả con heo nhỏ trong nhà ông cũng thịt cho chúng tôi ăn rồi, đầu xuân sang năm không có heo bán, ông lấy đâu ra tiền đóng học phí cho các con chứ?”
Trưởng thôn kinh hãi, nụ cười cứng đờ trên môi, “Sao anh lại...”
Làm sao mà anh ta lại biết con heo này là để bán lấy tiền học phí chứ?
Trưởng thôn nghĩ mãi không ra. Hình như ông ta chưa bao giờ nói chuyện này ở trước mặt anh ta, chẳng lẽ sáng nay lúc cãi nhau với vợ bị người ta nghe thấy, chạy tới nói với Hoắc tổng hay sao?
Ông ta vội vàng đẩy tiền lại, “Hoắc tổng, không phải đâu, thực ra là heo này chờ qua năm mới sẽ thịt, chứ không phải để bán, anh không phải cho tôi tiền.”
“Con heo này cũng chưa lớn, sao ông có thể ăn được? Thôi được rồi, tiền này trưởng thôn cứ cầm lấy đi, đừng từ chối nữa, dù sao trong nhà cũng vẫn cần phải có tiền chi tiêu. Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, đây là hai chuyện khác nhau.”
Hoắc Hoành nói vậy làm trưởng thôn cũng hơi do dự. Quả thực trong nhà ông ta còn nhiều cái cần chi tiêu. Mấy hôm nay, vì chiêu đãi hai người này, hôm nay đến con heo cuối cùng cũng bị ông ta làm thịt. Suốt mấy ngày, người trong nhà thậm chí còn chẳng biết đến đồ ăn mặn là gì.
Vì để có thể thúc đẩy chuyện mua bán này tiếp tục mà ông ta mới cắn răng nhịn đau như thế.
Nhưng giờ Hoắc Hoành lại nói việc công ra việc công, việc riêng ra việc riêng, điều này làm cho trong lòng ông ta không khỏi xao động. Ông ta cầm cái phong bì kia, cảm thấy trong đó thực sự có không ít tiền.
“Cái này...”
Dường như thấy được sự do dự của trưởng thôn, Hoắc Hoành cười, “Cầm đi, nếu không ba tôi mà biết tôi tới thôn mình ăn nhờ ở đậu, chắc ông ấy sẽ đánh chết thôi mất.”
Đánh chết anh ta sao?
Vậy... vậy thì thôi nhận đi, coi như... làm chút chuyện tốt.
Trưởng thôn tự an ủi mình, sau đó nhét tiền vào trong hộp thức ăn, liên tục nói cảm ơn.
Cuối cùng cũng có thể ăn nói với vợ rồi, tiền đóng học cho con cũng có rồi, trưởng thôn âm thầm thở phào, sắc mặt cũng không khó nhìn như vậy nữa, liên tiếp thúc giục hai người ăn nhiều hơn một chút.
Nhiếp Nhiên ngồi ở đó từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe họ nói chuyện. Sau khi nghe thấy câu “đánh chết tôi” của Hoắc Hoành thì khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.
Đánh chết ư? Nói đùa! Nhìn thái độ của Hoắc Hoành ở bữa tiệc tối hôm đó, làm gì có tí dáng vẻ nào là sợ Hoắc Khải Lãng đánh chết đâu cơ chứ?
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhiếp Nhiên sửa sang lại quần án và tài liệu thu mua, đi theo Hoắc Hoành lên xe.
Bên ngoài xe là trưởng thôn với ánh mắt lưu luyến.
“Vậy, chúc các vị thuận buồm xuôi gió. À, đúng rồi, đây là chút rượu gạo do thôn chúng tôi tự ủ, một chút tâm ý, ngài cầm theo nếm thử.” Trưởng thôn lấy từ đằng sau ra hai bình rượu.
Đóng gói mộc mạc, hai bình rượu nhỏ hoàn toàn không tương xứng với khí chất của Hoắc Hoành, nhưng lại mang theo sự mong mỏi của tất cả người dân trong thôn.
Hoắc Hoành nhìn hai bình rượu gạo kia, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên.
“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ thưởng thức chúng.”
Vất vả lắm xe mới rời khỏi thôn được, sau khi đám thôn dân đứng ngoài đầu thôn biến mất trong kính chiếu hậu, Hoắc Hoành mới đặt hai bình rượu sang một bên.
“Lần này quay về, sửa sang lại tài liệu về ba khu vực khác gửi cho tôi.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nói vậy là quyết định từ bỏ nơi này sao?
Nhưng cũng đúng thôi, con người Hoắc Hoành làm việc rất dứt khoát, hẳn là đã không còn hy vọng gì về thôn này sau khi nhìn thấy những ngôi nhà cũ kĩ và mảnh đất hoang vu ấy nữa.
Vừa rồi, những lời nói với trưởng thôn hẳn cũng chỉ là cho có lệ mà thôi.
Cô gật đầu, “Vâng.”
“Không hỏi xem tại sao à?” Hoắc Hoành quay sang nhìn cô, thấy thần sắc cô rất bình thản, không có cảm xúc gì.
Điều này khiến cho anh không khỏi nhướng mày.
Mấy ngày qua, trưởng thôn không hề bạc đãi bọn họ. Chỉ cần là người nghe được những lời trưởng thôn nói lúc trước, lại thêm việc được ăn mấy thứ kia, tốt xấu gì cũng sẽ động lòng trắc ẩn, sẽ đưa tay ra giúp đỡ một chút.
Nhưng cô gái này, ngoài việc ngày đó phá lệ nói giúp vài câu ra thì sau đó không thấy làm gì khác.
Giờ lại coi như mình chẳng liên quan gì tới chuyện này.
Nhiếp Nhiên cúi đầu sửa sang lại hợp đồng thu mua, nghĩ về công ty sẽ hủy nó đi, bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì ngài Hoắc là người làm ăn, không phải nhà từ thiện.”
“Em cũng hiểu tôi đấy.” Hoắc Hoành mỉm cười, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy và u ám.