tôi..
Uông Tư Minh..
tôi..
không phải tôi muốn như vậy đâu, thật sự là tôi cá cược bị thua, cậu đừng để ý..” “Này, đã nói là đại mạo hiểm rồi mà, cậu thẳng thắn như vậy còn mạo hiểm làm sao nữa.” Nghiêm Hoài Vũ đập bàn, rất phiền muộn
Gã đàn ông đầu trọc cách đó không xa nhìn thấy đám người này không coi ai ra gì thì tức giận cầm lấy cái gậy bóng chày của một tên đàn em bên cạnh, đi tới trước bàn của bọn họ, ngang ngược gõ lên bàn, “Này, nói chuyện xong chưa! Có phải nên nói chuyện chính rồi không?” “Nghe nói là mày gây chuyện, thật to gan! Mày không nghe ngóng xem mày đắc tội với ai rồi!” Nghiêm Hoài Vũ liếc gã một cái: “Anh là ai?” “Đúng thế, anh là ai? Tự dưng cầm gậy sắt tính dọa ai hả?” Kiều Duy ở bên cạnh cũng khinh thường hỏi
Gã đàn ông đầu trọc này không bị úng não đấy chứ, lại dám một mình một ngựa chạy tới đây, không muốn sống nữa à?
Ba người bọn họ là từ quân đội ra, cho dù là học sinh kém những giải quyết một ông chú thì vẫn không thành vấn đề
Gã đầu trọc kia tức giận đến nỗi bật cười, “Đám nhãi ranh này được lắm! Được, hôm nay ông đây sẽ cho chúng mày ngông nghênh
Không phải muốn làm việc nghĩa làm anh hùng sao? Được, hôm nay ông đây sẽ khiến chúng mày thành câu chó hết!” Gã đập mạnh cái gậy lên mặt bàn thô sơ dùng để ăn cơm, “âm” một tiếng, vụn gỗ văng khắp nơi, nửa miếng gỗ rơi thẳng xuống đất
Đám đàn em xung quanh nhao nhao đứng lên, đi đến chỗ bọn họ
Nghiêm Hoài Vũ không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ thua rồi
Huống hồ chuyện này lại không liên quan đến bọn họ, đang định lên tiếng giải thích thì đột nhiên nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên vang lên, “Đợi đã!” Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên cô
Uống Tự Minh còn tưởng cố định bất bình thay mình, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc
“Sao thế, chẳng lẽ cô muốn xin tha cho nó à?” Gã đàn ông đầu trọc nhe răng trợn mắt vung cái gậy bóng chày.