“Tôi đến đơn vị báo cáo.” “Đơn vị?” Nghiêm Hoài Vũ vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình là quân nhân, có ai thấy quân nhân cướp bóc không! Ha, Nhiếp Nhiên này thật là thông minh, rửa sạch oan khuất cho bọn họ! Anh ta vội vàng thẳng người lên, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: “Không sai, chúng tôi đều là quân nhân, đương nhiên phải về đơn vị rồi!” Lần đầu tiên Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy cái thân phận quân nhân này của mình không tệ lắm
Trước kia anh ta luôn cảm thấy cuộc sống trong đơn vị quá khô khan
Vốn dĩ là muốn tránh ba mình cho nên anh ta mới bất đắc dĩ trốn vào trong quân đội, nhưng sau đó vào đơn vị mới phát hiện ra không ổn, hằng ngày trừ huấn luyện ra chính là huấn luyện, quá nhàm chán
Không ngờ hôm nay lại được thơm lây vì là quân nhân! “Mấy đứa vắt mũi chưa sạch này đều là quân nhân? Làm sao có thể.”
Trước đó ở trong toa tàu, gã đàn ông đầu trọc cách bọn họ quá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì
Đến lúc đến trước mặt bọn họ, gã lại chỉ mải nghĩ xem nếm thử mùi vị của Nhiếp Nhiên thể nào nên cũng không hề để ý
Càng đừng nói là sau đó bị Nhiếp Nhiên bẻ gãy tay rồi suýt nữa bị dao cắm vào người, gã bị dọa mất hồn, làm sao còn có thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ? Nghiêm Hoài Vũ cười lạnh, “Đơn vị không cần thanh niên như chúng tôi, chẳng lẽ cần ông chú già như ông à?”