An Viễn Đạo thấy mãi mà Nhiếp Nhiên không lên tiếng, còn tưởng là cô ngầm thừa nhận với cách nói của mình, lập tức cảm thấy mở mày mở mặt
“Xem đi, cô không nói gì, chứng minh lời tôi là đúng!” Thật ra đâu phải là Nhiếp Nhiên không phản bác, mà là cô đang nghĩ xem phải đối phó với Nhiếp Thành Thắng thể nào mà thôi
Chờ sau khi cô hoàn hồn lại, An Viễn Đạo đã dương dương tự đắc cho là mình thắng, Nhiếp Nhiên dứt khoát không dây dưa vấn đề này với anh ta nữa
“Sĩ quan huấn luyện, trong lớp mũi nhọn cũng có nữ binh, như nhau cả thôi.” Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên cụp mắt không nói gì sau lưng, tưởng là cô đau lòng, không nhịn được nói thay cô mấy câu
An Viễn Đạo hiếm khi được vui vẻ, chưa được bao lâu lính của mình đã vội vàng nói thay cho cô, anh ta vô cùng tức giận, “Này, cậu là lính của tôi, sao cứ giúp cô ta này suốt thế hả?” Uông Tư Minh ngẩn ra, cứ giúp suốt ư? Anh ta nói thay Nhiếp Nhiên chỉ là vì nợ ơn cô chuyện lúc trên tàu mà thôi
Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ cũng lên tiếng, “Này, sĩ quan huấn luyện An, thầy phân biệt giới tính như vậy cẩn thận em nói với tiểu đoàn trường đấy.” An Viễn Đạo liếc Nghiệm Hoài Vũ trong kính chiếu hậu, giả vờ sợ hãi vỗ ngực, “Ôi ôi ôi, tôi sợ quá
Cậu mau đi đi, tiểu đoàn trường đang muốn hỏi câu chuyện lưu ban đấy.” Nghiêm Hoài Vũ nghẹn họng
An Viễn Đạo trong nháy mắt KO tất cả mọi người vô cùng đắc ý, không tự chủ được ngâm nga mấy câu.
“Thật ra không cần nói với tiểu đoàn trường, nói với nữ binh cấp dưới của sĩ quan huấn luyện An là được rồi.” Kiều Duy lập tức cắt ngang khúc ca kia
Nghiêm Hoài Vũ vỗ mạnh lên trán, bừng tỉnh: “Đúng thế, không sai! Nếu như những nữ binh kia biết sĩ quan huấn luyện An phân biệt giới tính, ha ha ha...” “Này này này, mấy thằng nhóc này có cần chơi lớn như vậy không hả! Kiều Duy, cái đồ chuyên dùng chiêu âm hiểm này, trong mấy người này cậu là xấu nhất!” An Viễn Đạo cuống lên.