Những người còn lại cũng vội vàng dịch lại, đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kiều Duy
Vẻ mặt Kiều Duy rất bình tĩnh: Như vậy ít nhất cũng kinh động đến tiểu đoàn trưởng, còn tốt hơn đứng ở cửa tranh chấp với hai lính gác.” Mọi người lập tức hiểu ra
Nghiêm Hoài Vũ tán thành gật đầu: “Có lí.” Thi Sảnh cũng tán thưởng vỗ ngực anh ta, “Không tệ, anh thật thông minh!” Thấy Thi Sảnh chui từ bên cạnh ra, Kiều Duy vốn kinh hãi, lập tức muốn tránh sang bên cạnh, còn chưa kịp nhúc nhích đã bị cô ta sờ
Lần này Kiều Duy hoàn toàn cứng đờ tại chỗ
Anh ta..
có phải lại bị trêu rồi không? Mất hết mặt mũi đàn ông rồi!
Kiều Duy đang buồn bực trong lòng thì thấy lính gác kia đã đi xuống tầng
Nghiêm Hoài Vũ nhìn vẻ mặt anh ta, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, tôi nhìn sắc mặt này không giống đồng ý rồi.” “Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Hà Giai Ngọc cũng căng thẳng nuốt nước miếng
Cô ta thật sự không muốn chưa ra quân đã chết, nếu như chưa gặp được tiểu đoàn trưởng đã bị đi chạy một vòng thì đúng là quá không vui rồi
“Không phải là chính trị viên đã báo cáo với tiểu đoàn trưởng từ trước rồi chứ?” Cổ Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Khó nói lắm, vừa rồi chính trị viên rất bình tĩnh, nói không chừng đã sớm có cách xoay xở rồi.”