Nghiêm Hoài Vũ che vai mình, thấp giọng rên lên, “A! Đau chết rồi! Mẹ kiếp, Hà Giai Ngọc, cô đúng là đồ đàn ông, sao ra tay còn mạnh hơn đàn ông thế hả?” “Ai bảo anh dọa người, không đánh chết anh đã là nhẹ rồi.” “Này! Cái gì gọi là không đánh chết tôi đã là nhẹ rồi? Cô nói rõ ràng cho tôi!” Kiều Duy thấy hai người bọn họ lại có dấu hiệu sắp cãi nhau thì vội vàng chỉ cửa phòng làm việc ở cuối hành lang, “Đến rồi!” Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc lập tức tắt lửa, tạm dừng
Mấy người đứng ở cửa, hít thở sâu mấy cái, Nghiêm Hoài Vũ quả quyết gõ cửa.
“Mời vào.”
Nghiêm Hoài Vũ vặn cửa phòng làm việc ra: “Báo cáo!” Lý Tông Dũng trầm giọng trách mắng: “Sao lại liên quan đến mạng người? Mấy thằng nhóc này nếu dám báo cáo láo quân tình, cẩn thận tôi không tha cho các cậu đâu.” Nghiêm Hoài Vũ không màng gì cả, anh ta cảm thấy bây giờ nếu đã đứng ở đây rồi, tên đã bắn ra không thu lại được, vì vậy thẳng lưng lớn tiếng nói: “Báo cáo tiểu đoàn trưởng, chúng em không báo cáo láo quân tình!” “Được rồi, cậu nói xem, liên quan đến mạng người thế nào?” Lý Tông Dũng tiện tay gấp tài liệu trên bàn lại
“Vừa rồi ở tòa lớp học, người lớp 6 chúng em có mâu thuẫn với người lớp 1, chính trị viên phạt giam lính lớp 6 chúng em.”
Lý Tông Dũng: “Hết rồi à?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy tiểu đoàn trưởng không có biểu cảm gì, lập tức suy đoán dụng ý trong đó, ngoan ngoãn lắc đầu, “Hết rồi ạ.” “Ầm!” một tiếng, Lý Tông Dũng vỗ mạnh lên bàn, khiến mấy người đứng ở đây khẽ run lên.
“Càn quấy! Chính trị viên phạt giam binh lính phạm sai lầm là chuyện đương nhiên, sao lại trở thành liên quan đến mạng người! Các cậu có biết báo cáo láo quân tình hậu quả nghiêm trọng thể nào không? Có phải các cậu muốn ghi vào hồ sơ không!” Lý Tông Dũng tức giận gầm lên với bọn họ.