“Xếp hạng ở đơn vị dự bị từ trước đến nay không phải là từ 1 đến 6, có thể thay đổi hay không là do mọi người! Nỗi sỉ nhục này có thể rửa sạch hay không cũng là do mọi người!” Thay đổi? Thật sự có thể thay đổi sao? Bọn họ sẽ phá vỡ được truyền thống của đơn vị dự bị sao? Dần dần, bọn họ cảm nhận được nhiệt huyết của mình đang sôi trào, ý chí chiến đấu trong đáy mắt đang bùng cháy
“Rõ!” Tiếng hộ đều đặn lại vang lên
Âm thanh đó khiến các binh lính lớp 1 vừa vào cổng sân huấn luyện đều ngẩn ra
Thi Sảnh thấy Trần Duyệt cách đó không xa đang nhìn chính trị viên thì đột nhiên nhanh trí, cô ta xấu xa nói: “Chính trị viên, nếu đã là thử thách, vậy chuyện Nhiếp Nhiên đánh người cũng là giả à?” Hoắc Hoành lập tức hướng tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, nhìn thẳng vào cô, “Đương nhiên, em ấy là lính của tôi, tôi tin tưởng em ấy vô điều kiện.” Đáng tiếc Nhiếp Nhiên không thèm nhìn mà chỉ âm thầm khinh thường
Lính cái con khỉ ý, ai muốn làm lính của anh! Hoắc Hoành thấy vậy thì chỉ có thể thẩm thở dài trong lòng
Tự tạo nghiệp rồi
Trần Duyệt nghe thấy lời Hoắc Hoành, sắc mặt khẽ trắng bệch
Tin tưởng..
vô điều kiện?
Vậy chuyện tối hôm qua chính trị viên làm không phải là vì mình à? Sắc mặt cô ta lập tức tái đi
Trương Nhất Ngải thấy vẻ mặt Trần Duyệt như vậy, lập tức chuyển chủ đề, khinh thường nói: “Bọn họ còn muốn thay đổi thứ hạng? Đúng là trò cười.” Mấy nữ binh khác ở bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng thế, lớp 6 vốn dĩ là đại diện cho lớp kém, điều này cho dù đơn vị dự bị không nói rõ nhưng đã ngầm thừa nhận, muốn thay đổi là nằm mơ!” “Muốn đẩy lớp 1 chúng ta xuống à, đúng là mạnh miệng!” “Có lẽ là nhiệt huyết quá mức rồi.” Hà Giai Ngọc nghe thấy Trương Nhất Ngải châm chọc thì tức giận nhảy lên
“Trương Nhất Ngải, có phải cô nghĩ chúng tôi điếc không hả? Có bản lĩnh thì nói quang minh chính đại đi!”