Cô thích người như Kiều Duy, mộc mạc, nói chuyện lịch sự
Đó mới là hoàng tử mà cô mong muốn.
Hai gương mặt đó không ngừng di chuyển trong đầu cô
Cô đi trên đảo cả chiều, cuối cùng không nhịn được lao đến chỗ Kiều Duy ở
Y Xá không quan tâm đám người kia có ở đó hay không, túm lấy tay Kiều Duy, vội vàng hỏi: “Anh có muốn lấy em không?”
“Phụt...” Mọi người vừa mới đốt quân trang xong, đang ăn bữa tối, nghe thấy thế suýt nữa phun ra ngoài
“Cô nói cái gì?” Hiển nhiên Kiều Duy cũng bị giật mình, cái bát không trong tay suýt nữa bị cô làm đổ xuống đất
“Được, chơi lớn đấy!” Nghiêm Hoài Vũ cười châm chọc
“Kiều Duy, anh có muốn lấy em không, em sắp mười tám tuổi, em trưởng thành rồi!” Kiều Duy nhìn dáng vẻ kích động của cô thì hoàn hồn lại khỏi cơn kinh ngạc
Anh ta cảm thấy Y Xá rất lạ, cho nên khẽ cau mày lại, hỏi: “Y Xá, cô làm sao thế?” “Em không muốn gả cho Phất Lôi, em không muốn gả cho hắn! Nhưng ba em đã đồng ý, bây giờ em muốn nuốt lời rồi, em thích anh, nếu như Phất Lôi biết em không giữ lời hứa, hắn sẽ giết chết người ở đây, cầu xin anh hãy giúp em!”
Tâm trạng cô kích động khiến lời nói hơi lộn xộn, nhưng Kiều Duy vẫn mơ hồ hiểu được
Kiều Duy ẩn hai tay lên vai cô để cô bình tĩnh lại, “Y Xá, cô đừng cuống, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” “Em..”Y Xá ngây ra, cũng nhận ra tâm trạng mình không ổn định, lập tức cúi đầu xuống lí nhí nói: “Em muốn hỏi anh, anh có muốn lấy em không...” “Hay là..
anh có thích em không?” Thấy mãi mà anh ta không trả lời, Y Xá cảm thấy đau khổ, cái tay đang siết chặt cũng u xìu rũ xuống
Ánh mắt Kiều Duy lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng hỏi: “Y Xá, chuyện gì đã xảy ra lại khiến cô bất an như vậy?” Sắc mặt Y Xá tái nhợt, cô lắc đầu, “Không, không có..
em chỉ muốn hỏi anh thôi.” “Thật không?” Rõ ràng Kiều Duy không tin
Hành động ban ngày và buổi tối của cô hoàn toàn trái ngược, nhất định có vấn đề: “Vâng..
em chỉ đơn thuần muốn hỏi anh..
anh có thích em không...”
Y Xá không chịu nói, Kiều Duy cũng không ép, anh ta dừng lại hồi lâu mới thản nhiên nói: “Tôi thích.” Mắt Y Xá lập tức sáng lên
“Có thật không?” Kiều Duy cười khẽ, gật đầu, “Tôi thích cô giống như thích em gái tôi
Em gái tôi bằng tuổi cô nhưng không hoạt bát bằng cô mà lại điềm đạm nho nhã
Tôi luôn rất phiền não, cảm thấy cô gái mười bảy mười tám tuổi nên có tinh thần phấn chấn và sức sống như cô mới đúng.”