“Cho nên mọi người trở về lãng phí thời gian, không bằng tranh thủ đào mìn, sớm đào xong, sớm đưa bọn họ thoát khỏi biển khổ.”
Trong thôn lại truyền đến tiếng hét chói tai của con gái, mấy người đàn ông nghe thấy vừa cuống vừa giận, nhưng lần này lại không có ai kích động chạy vào thôn
“Tôi về, tôi không biết đào mìn, tôi đi ngăn cản, mọi người ở lại đây nhanh chóng đào đi.” Y An Đức cảm thấy Nhiếp Nhiên nói không sai
Đánh cướp biển là chuyện không thể chậm một giây, vì vậy ông ta dặn dò bọn họ ở lại xong, định đi vào trong thôn
“Vậy tôi cũng đến đào giúp, không phải chỉ là đào min sao! Tôi xuất thân là quân nhân chuyên nghiệp, chẳng lẽ còn không bằng đám gà mờ này à?!” Lúc này Nghiêm Hoài Vũ thực sự không nhịn được nữa
Nói rồi, anh ta vung tay lên định đi vào bãi mìn
Hà Giai Ngọc nghe thấy âm thanh xé gan xé phổi ở phía xa, máu nóng dâng lên đỉnh đầu, cũng xắn tay áo lên, “Tôi cũng đi! Đào thêm mấy quả, đến lúc đó nổ chết đám súc sinh này!” Thấy Y An Đức và Nghiêm Hoài Vũ chia binh hai đường làm việc, Nhiếp Nhiên cong môi cười nói: “Ai nói với anh là không thể gặp cướp biển, tôi cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân” “Nhưng không phải Kiều Duy nói.” Nhiếp Nhiên ngắt lời anh ta: “Mấy trăm tên cướp biển dĩ nhiên không thể xông lên như vậy, bây giờ chỉ có bảy tám tên mà thôi, sợ cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ bừng tỉnh: “Đúng thế! Bọn chúng có bảy tám tên, chúng ta có mười mấy người!” “Nhưng bọn chúng có súng.” Y An Đức nhỏ giọng nhắc nhở
Nhiếp Nhiên liếc ông ta, “Vậy thì đã sao?” Không phải là giao chiến chính diện với bọn chúng, vả lại súng cũng không phải là vạn năng, có lúc nó còn không dễ sử dụng bằng dao quân dụng
Để lại một câu như vậy, Nhiếp Nhiên quay người đi vào trong thôn.
Đám người nhanh chóng đi về thôn
Vừa về đến nơi đã thấy trong một căn nhà cách đó không xa có một gã đàn ông ôm một cô bé, thèm thuồng cười nói: “Nào nào nào, em gái ngoan, mau cùng anh đây đi vui vẻ đi!” Sau đó, hắn kéo cô bé vào nhà
Mà mấy gã đàn ông khác cũng chia ra ở các nhà có con gái khác, mỗi tên túm lấy một cô gái, thậm chí có tên còn kẹp dưới nách đi vào trong phòng.
“Đừng, đừng, cứu tôi với! Ba mẹ cứu con, cứu con!” Mấy cô gái ra sức vùng vẫy kêu khóc, kêu cứu với ba mẹ mình
“Anh đừng động vào con gái tôi, đừng có động vào nó!” Ba mẹ bọn họ ôm chân bọn cướp biển, đau khổ cầu xin
Tên cướp biển bị ngăn cản giơ chân đạp mạnh vào ngực người kia, “Cút!” Người kia bị đạp ngã lăn ra
Tên cướp biển ôm cô gái vào phòng, cô gái bám chặt khung cửa, gào lên, “Ba, mẹ!” Tên cướp biển cười gian tà, “Kêu đi kêu đi, đợi lát nữa sẽ cho cô kêu lớn hơn!” Vừa dứt lời, hắn đã lưu loát vung tay lên
“Ret...” một tiếng, tiếng xé vải vang lên
“A!” Cả tay áo của cô gái bị xé ra, lộ ra bả vai trắng như tuyết
Mắt tên cướp biển kia phát sáng, gã đè luôn cô bé lên khung cửa, cái miệng thổi bóng nhẫy không ngừng gặm cắn cổ cô bé.