“Anh ta tốt?” Thi Sảnh buông tay che miệng Y Xá ra, “Đó là cô chưa thấy lúc anh ta không tốt thôi.
Đừng thấy anh ta luôn lưu manh cười xấu, không lộ ra cái gì, đến thời khắc mấu chốt, người có thể gây sóng gió nhất chính là anh ta! Hơn nữa từ trước đến nay đều không đích thân làm, chỉ giỏi lợi dụng người khác.
Tên này rất nham hiểm!” Lúc nói đến Kiều Duy, Thi Sảnh không phát hiện ra vẻ mặt cô ta vui vẻ thể nào.
Y Xá thấy thì chua xót trong lòng, nhưng lại vui cho Kiều Duy nhiều hơn.
Cô nhớ khi đó Kiều Duy tìm mình nói chuyện riêng, lúc nhắc đến Thi Sảnh, vẻ mặt anh ta cũng giống Thi Sảnh bây giờ.
“Vậy sao? Nhưng sao tôi không thấy cô ghét anh ấy một chút nào, hơn nữa hình như cô luôn rất quan tâm đến anh ấy.” Y Xá cười trêu ghẹo.
Thi Sảnh hoàn hồn lại rồi sầm mặt xuống: “Đâu có!” “Tôi rất thích anh ấy, anh ấy rất lợi hại! Ngày đó tất cả mọi người đều hốt hoảng như vậy, chỉ có anh ấy dám bàn điều kiện với ba tôi.
Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào biết ăn nói như thế.
Tôi nghĩ, cô cũng thích anh ấy vì điều này.” Đáy mắt Y Xá lóe lên.
Thi Sảnh giả vờ nghiêm túc nói: “Cô...
cô đừng nói linh tinh, như vậy sẽ gây ra hiểu lầm rất lớn!” “Tôi không hiểu lầm đâu, bởi vì tôi phát hiện ra ánh mắt mỗi lần anh ấy nhìn cô giống y như ánh mắt tôi nhìn anh ấy.” “Thật không?” “Thật!”
Thi Sảnh lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, “Cô đừng nói linh tinh! Hơn nữa cô thích anh ta, làm sao có thể làm thuyết khách cho anh ta được?” “Tại sao không thể: Tôi thích anh ấy nên tôi hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc.
Bây giờ xem ra chỉ có cô mới có thể cho anh ấy sự hạnh phúc này, dĩ nhiên tôi sẽ muốn hai người có thể ở bên nhau rồi.”