Nhân lúc anh ấy chưa đi, tôi bảo mẹ tôi khám cho anh ấy.” Y Xá chạy vội đi.
“Hả? Này!”
Thi Sảnh vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ ở cổng thôn vẫn chưa cân bằng lại được, anh ta nghe thấy lời nói si mê của đám nữ binh lớp 1 sau lưng thì tức giận: “Đẹp trai cái gì, tôi cũng có thể bếp Nông cạn!” Hà Giai Ngọc: “Anh thì muốn rồi, vấn đề là chị Nhiên không chịu cho anh cơ hội.” Nghiêm Hoài Vũ gân cổ phản bác: “Cái...
cái gì gọi là không chịu hả? Tiểu Nhiên Tử kiên cường, không muốn liên lụy người khác, tôi tôn trọng cô ấy! Ai giống chính trị viên, không nói câu nào đã bể ngay, không tôn trọng người khác chút nào!” Đối với người không ăn được nho nói nho chua như Nghiêm Hoài Vũ, Hà Giai Ngọc vô cùng khinh thường, “Đúng đúng đúng, anh luôn có lý, nhưng vấn đề là, anh lịch sự như vậy không phải là vẫn không ôm được người đẹp về à?” Nghiêm Hoài Vũ tức giận, “Cô cô cô, cô suy nghĩ không sạch sẽ!”.
“Ồ! Anh cao quý, anh thuần khiết, anh thuần khiết hơn cả sữa tươi tiệt trùng, được chưa?” “Này, rõ ràng là cô đang cười nhạo tôi!” “Ha ha, xem ra vẫn không ngốc.” Hà Giai Ngọc nói xong thì đi thẳng về phía trước.
Nghiêm Hoài Vũ lập tức đuổi theo, “Này! Hà Giai Ngọc, cô đứng lại! Cô đừng có bóng gió mắng người, mấy ngày trước cô cắn tôi một cái, chúng ta còn chưa tính sổ đâu!”
“Là anh trêu tôi trước, nếu không phải là anh nhào tới che miệng tôi, tôi có thể cắn anh à!” “Là cô nói linh tinh trước!” “Tôi nói linh tinh? Tôi nói thật biết không hả, không tin anh để mọi người nghe rồi phân xử đúng sai xem!” Hà Giai Ngọc nói rồi quay lại định lắm chuyện với những binh lính khác.
Nghiêm Hoài Vũ thấy cô ta định nói ra thật, theo bản năng lại muốn giơ tay bịt miệng cô ta lại.