“Tiểu đoàn trưởng đúng là tiểu đoàn trưởng, thật là nhiều tâm tư.” Lý Tông Dũng cười khổ lắc đầu, “Haiz...
già rồi già rồi, lại bị một con nhóc nhìn thấu.” Nhiếp Nhiên lập tức dừng chủ đề này lại, hỏi: “Lúc nào thì tôi có thể rời khỏi đây, đến khu 2 báo cáo?” Sau khi đạt được hiệu quả như mình muốn, Lý Tông Dũng rất thân thiết đề nghị: “Thế này đi, sắp đến Tết rồi, bây giờ cô bị thương cũng không tiện huấn luyện, hay là về nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cô, sang năm cô cùng ba cô đến đơn vị, được không?” “Vậy thì cảm ơn tiểu đoàn trưởng.
Tôi về thu dọn trước.” “Được.” Lý Tông Dũng gật đầu.
Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, Lý Tông Dũng lập tức gọi điện thoại đi.
“Cô ấy đi rồi.” “Vâng.” “Cô gái này thông minh hơn so với tưởng tượng của chú rất nhiều.” “Vâng.” “Chú giữ cô ấy lại thay cháu, cuối cùng bị cô ấy nhìn ra.” “Không cần đâu, cháu đã hứa với cô ấy rồi.”
cho m
i t áp để
các bay tiec
thang cùng thông tin khác trên tay
nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó là
gì điện thoại cho
Lý Tông Dũng nghe thấy giọng anh bình tĩnh như vậy thì lo lắng hỏi: “Nhóc con, cháu...
không sao chứ?” “Không sao ạ.
Cháu sắp phải về rồi.” Lý Tông Dũng dặn đi dặn lại: “Được, vậy cháu phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận!” Đầu kia điện thoại dừng lại ba bốn giây, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô ấy...
rời khỏi quân đội rồi ạ?” “À, không phải, cô ấy đến khu 2, đơn vị của ba cô ấy.” Lần này Lý Tông Dũng bật cười.
Tên nhóc này, rõ ràng rất không nỡ mà còn giả và thoải mái.
“Cháu cẩn thận một chút, tranh thủ sớm quay lại gặp cô ấy.”
“Vâng.”
Hai người nói xong thì cúp điện thoại.
Đúng lúc này, trợ lý đi vào trong phòng, cung kính nói: “Hoắc tổng, lên máy bay thôi.” Bên trong phòng chờ VIP, Hoắc Hoành yên lặng ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng chiếu bóng lên cửa sổ sát đất hơi mờ mịt.
Từ giờ khắc này, anh lại lần nữa trở thành Hoắc Hoành rồi.
“Đi thôi.” Anh đẩy xe lăn đi về phía trước, mỗi bước đều giống như đi vào trong bóng tối.