Hành động này khiến cho người đàn ông kia hơi sửng sốt.
Lần đầu tiên anh ta gặp người không hỏi lí do đã đi luôn như thế.
“Khoan đã.” Anh ta vội vàng lên tiếng gọi Nhiếp Nhiên lại, “Cô không muốn hỏi xem tại sao em trai cô lại bị phạt à?” Nhiếp Nhiên quay đầu cười đáp: “Đó là chuyện của các anh, nếu đã gửi gắm người cho các anh thì tôi yên tâm một trăm hai mươi phần trăm rồi.” Ha...
nói nghe hay lắm.
Người đàn ông tiến lên, chủ động hỏi: “Giờ cô có đang rảnh không? Tôi muốn trao đổi với cô một chút vấn đề về em trai cô, bởi vì thành tích của em trai cô ở trong trường thật sự rất kém, lần này bị phạt là vì đã đánh nhau đấy.” “Đánh nhau? Thắng hay thua thế?” Người đàn ông kia giật mình sửng sốt một chút rồi mới đáp: “Thua.” Nhưng anh ta lập tức lấy lại tinh thần, đây đâu phải là cái cần quan tâm chứ hả? “Thành tích của cậu ấy rất tệ, không biết tự gấp chăn màn và làm vệ sinh, cũng không hòa đồng.” Mới vào quân đội hơn một tháng mà Nhiếp Dập vi phạm nội quy rất nhiều lần, không chịu được huấn luyện thì khóc lóc, không chịu ăn, làm vỡ bát đĩa vân vân, khiến cho lãnh đạo trường học vô cùng đau đầu.
Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói xa xôi như thế thì cũng biết tiểu hoàng đế của nhà họ Nhiếp ở trong này xa lạ đến mức nào.
“Ừm, đúng thế, vì vậy nên chúng tôi mới đưa nó vào quân đội, hi vọng các anh có thể giúp nó sửa lại tính nết.” Người đàn ông tiếp tục nói: “Nhưng cậu ta rất bướng bỉnh, làm sai cũng không chịu nhận, vì thế trường học vô cùng đau đầu.” “Giờ tôi có thể đi gặp nó không? Yên tâm, tôi chỉ đứng ngoài nhìn thôi, không quấy rầy nó chịu phạt đâu.” Cô thật sự muốn nhìn dáng vẻ chật vật của tiểu hoàng đế kia khi bị phạt, nhất định sẽ rất vui mắt.
Người đàn ông nghe thấy lời đề nghị của cô thì suy tư một chút rồi mới trả lời: “Được thôi.” Sau đó, anh ta dẫn cô đi tới một phòng chứa đồ nhỏ ở cuối hành lang, vừa đi tới đã nghe thấy tiếng quát to tức tối ở trong phòng chứa đồ: “Cút ngay!” Tiếng hét sắc bén ấy làm cho hai người còn chưa đi tới cửa phải dừng lại.