Đến khi cô tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.
Lúc cổ vừa ngồi xuống bàn ăn thì bên cạnh xuất hiện một đám nam binh.
“Nhiếp Nhiên! Hôm qua tôi thấy cô tránh một quyển của Dương Thụ thật là lợi hại, dạy chúng tôi mấy chiêu đi!” “Đúng vậy, dạy mấy chiếu đi!” Hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy cảnh Nhiếp Nhiên và Dương Thụ trong sân huấn luyện.
Vốn dĩ buổi tối lúc ăn cơm, bọn họ đã muốn đến nói với Nhiếp Nhiên, nhưng lại không thấy cô xuất hiện, cho nên bây giờ mới sáng sớm đã có rất nhiều người ngồi xổm ở đây đợi rồi.
Mấy người Dương Thụ ngồi ở bàn khác nhìn thấy thể lập tức đi tới xua đuổi.
“Đi đi đi, Nhiếp Nhiên là người của tôi, mấy người tránh ra!” Người ở những lớp khác khinh thường nói: “Cái gì mà người của cậu, Nhiếp Nhiên rõ ràng là người ở Quân khu 2 chúng ta! Cậu bớt chiếm hữu đi!” “Đúng thế! Nhiếp Nhiên dạy một chút đi!” “Đúng vậy, Nhiếp Nhiên dạy mấy chiêu đi, đội dự bị có tuyệt chiêu gì, cô đừng giấu.” Một đám người anh một câu tôi một câu, cả phòng ăn ầm ĩ hết lên.
Lâm Hoài vừa vào đã nghe thấy trong phòng ăn ầm ĩ như cái chợ, nhìn kĩ thì thấy đám nam binh kia đang vây quanh Nhiếp Nhiên.
Anh ta lập tức giận điên lên.
“Có phải quên điều tôi nói hai ngày trước rồi không!” Lâm Hoài đi nhanh đến gầm lên giận dữ.
Tất cả mọi người lập tức đặt bát của mình xuống, đứng dậy đứng thẳng hô: “Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Lâm Hoài tức giận nói: “Tất cả đi chạy phạt cho tôi!” “Hả?” Đám người kia nghe thấy phạt, không nhịn được than khóc.
Lâm Hoài thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, không nhịn được tức giận nói: “Nghe không hiểu à? Có phải muốn bị phạt gấp đôi không?” “Rõ, sĩ quan huấn luyện Lâm!” Tất cả mọi người xếp thành hàng chỉnh tề chạy ra ngoài, duy chỉ có một người vẫn ngồi tại chỗ.
Đó chính là...
Nhiếp Nhiên!
Lâm Hoài thầy cô vẫn ngồi im như núi cắn bánh bao ăn cháo, lửa giận lại bốc lên.
Vốn dĩ những nam binh này vì cô nên mới mất khống chế làm loạn kỷ luật như vậy, cô không chỉ không chạy cùng mà còn ngồi ở đây coi thường anh ta.
Đúng là không coi anh ta ra gì! “Cô còn đứng ở đây làm gì!” Anh ta vỗ mạnh lên bàn, quát lớn với cô.
Nhiếp Nhiên đang nhét bánh bao vào miệng khựng lại, cô ngẩng đầu lên, rất dàng dưng hỏi: “Tôi cũng phải chạy à?” Lâm Hoài tức giận trợn mắt nhìn cô nói: “Nếu không thì sao? Cô tưởng cô có thể tránh hết lần này đến lần khác à?” Dương Thụ đứng ở cửa nghe thấy thế thì kéo tất cả mọi chuyện lên người mình, “Sĩ quan huấn luyện, chuyện này không liên quan đến Nhiếp Nhiên, là chúng em chủ động tìm cô ấy nói chuyện.” Lâm Hoài sầm mặt lại: “Có phải cậu vẫn muốn bị phạt gấp đôi không?”