Giống như Nhiếp Nhiên giết cả nhà bọn họ, sự căm giận đó khiến người ta cảm thấy giống như trò cười hết sức trào phúng.
“Đúng! Không sai, chúng tôi vẫn đang quay đây! Đây là vật chứng, cô dám làm loạn, chúng tôi sẽ công bố hết lên mạng!” “Cô thủ động vào bà ấy xem!”.
Lớp phó Vương sợ cô bị thiệt, gấp đến nỗi nổi giận nói: “Nhiếp Nhiên! Cô mau thả người ra! Chúng ta là quân nhân, không phải cường đạo thổ phỉ!” “Cường đạo thổ phỉ không phải đang ở trong tay tôi sao?” Nhiếp Nhiên giễu cợt cong môi lên, “Quân nhân tới mua đồ lập tức tăng giá gấp đôi, bà cũng thật to gan, không sợ Cục giá cả đến điều tra à?” Bác gái Chu cứng cổ, mạnh miệng nói: “Tra cái gì mà tra! Tôi bán muối, tôi định giá cả, đây là đạo lý hiển nhiên! Nếu như cô chê đắt thì có thể không mua, tôi không hề ép bán!” “Đúng thế, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, người ta đúng là không ép cô mua!” “Cô làm quân nhân sao mà không nói một chút lý lẽ nào thể hả?” “Ba mẹ cô có dạy cô câu kính già yêu trẻ chưa hả!” Lại là một trận khiển trách đạo đức.
“Đúng, bác bán muối bác định giá là đạo lý hiển nhiên.
Nhưng chuyện bác bán muối lậu, tối nhất định phải đưa bác đến Quân khu 2 nói chuyện.” Nhiếp Nhiên nói xong, đám người vừa rồi còn không phân biệt phải trái khiển trách lập tức yên tĩnh lại.
Cái gì?
Muối lậu? Chuyện gì thế? Nhiếp Nhiên giống như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người kia, ung dung chỉ mấy người buôn bán nhỏ vừa rồi nói chuyện khó nghe nhất, “À đúng rồi, tôi thấy mọi người bày sạp bên cạnh bà ta lâu như vậy chắc là cũng biết, coi như nhân chứng cùng đến Quân khu 2 uống trà nói chuyện đi.”
Mấy người bị điểm tên kia bị dọa giật mình, liên tục xua tay, “Không, không có...
chúng tôi không biết, chúng tôi không quen bà ta!” Nói xong, bọn họ chạy đi như một làn khói.
Nhiếp Nhiên cau mày, lại chỉ đám người vây xem vẫn còn giữ điện thoại kia, “Vậy mấy người thì sao, không phải vừa rồi đều chụp ảnh quay lại sao? Vậy thì coi như vật chứng đến Quân khu 2 uống trà làm nóng người đi.”