Cô nói xem có phải là sắp đổi đời rồi không? Được rồi, mau đi thôi, muộn là không tốt đâu!”
Trên đường đi, Lưu Đức luôn miệng dặn cô tới lúc đó linh hoạt một chút, nói vài lời dễ nghe, nói không chừng có thể trở lại làm lính cẩn vụ, còn tiện miệng khen ngợi cô thêm nữa, nói cô thông minh giỏi giang.
Nhiếp Nhiên theo sau anh ta chỉ cười lấy lệ, không nói năng gì nhiều nhưng trong lòng đang suy tính.
Nhiếp Thành Thắng có lẽ sẽ không để mình quay về đâu, dù gì tay cô cũng phế rồi mà đúng không? Ông ta sẽ đồng ý giữ một người tàn phế bên mình sao? Nghĩ cả chặng đường, cuối cùng cũng tới cửa phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.
Cô gõ cửa nhẹ vài tiếng trước.
Cộc cộc cộc...
Trong phòng truyền tới giọng nói nghiêm khắc của Nhiếp Thành Thắng, “Vào đi.” Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn đẩy cửa bước vào.
Nhiếp Thành Thắng ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ông ta liền nở nụ cười hiền từ, “Ở lớp cấp dưỡng tốt chứ?” Nhiếp Nhiên thấy ông ta diễn giỏi như vậy, trong lòng thật sự bái phục sát đất.
Rốt cuộc người này mặt dày cỡ nào mới có thể làm được tới bước này? Sự hờ hững, khinh bỉ và chế giễu trong lòng Nhiếp Nhiên cuối cùng đã hóa thành một nụ cười ngoan ngoãn, đáp: “Rất tốt ạ.” “Hôm đó ba thật sự đã bị đả kích, nếu nói lời nào không hay, đó cũng là vì lo lắng cho tiền đề của con, không có ý nào khác.” Nhiếp Thành Thắng giải thích với cô.
“Vâng, con biết.” Đối mặt với sự ngoan ngoãn của Nhiếp Nhiên, Nhiếp Thành Thắng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Hai ngày nay ba vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của con, thấy con không thể cầm súng là quá đáng tiếc.
Con thông minh lại giỏi giang như vậy, thậm chí ở một lớp cấp dưỡng bé nhỏ cũng không thể che lấp được năng lực của con, vậy nên ba cho rằng con hoàn toàn có thể tập luyện lại từ đầu!”
Ông ta nghĩ Nhiếp Nhiên đã không thể vào bộ đội dự bị nữa, nhưng với năng lực của cô chỉ cần có thể cầm súng lại lần nữa, cho dù có ở lại Quân khu 2 thì tiền đổ cũng nhất định sẽ không giới hạn.
“Luyện tập lại?” Nhiếp Nhiên chau mày.
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Ừm, bắt đầu từ hôm nay làm xong việc của lớp cấp dưỡng, con tới phòng tập bắn để luyện tập, ba tin với năng lực của con, chắc chắn có thể cầm súng lại lần nữa, chỉ cần còn có thể cầm súng lại, ba sẽ sắp xếp cho con vào huấn luyện trong quân đội.”
Vào huấn luyện trong quân đội? Bây giờ Nhiếp Nhiên thấy hối hận vì lúc đó lại gọi điện báo cảnh sát.
Đúng là mình ăn no rửng mỡ rồi! Khó khăn lắm mới có thể bình yên đi làm việc vặt, kết quả xảy ra chuyện này, Nhiếp Thành Thắng lại le lói hi vọng, tiếp tục khơi dậy lòng ham muốn muốn huấn luyện cổ.
Nhiếp Nhiên hối hận trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu đồng ý, “Dạ.” Lúc cô rời khỏi phòng làm việc của sư đoàn trưởng, Lưu Đức đã đứng ở bên ngoài chờ cô rồi.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, anh ta lập tức bước lên trước hỏi: “Sao rồi, có phải có thể trở lại rồi không?”