Nếu muốn rời khỏi tất cả thì cô phải lặng lẽ ở lại lớp cấp dưỡng, nhìn Nhiếp Thành Thắng rơi vào vực thẳm, cuối cùng chờ thêm ba năm nữa, tất cả sẽ kết thúc hoàn toàn.
Nhiếp Nhiên thất thần nhìn chằm chằm vào khẩu súng màu đen trên bàn, trong lòng không ngừng nói với bản thân.
Nhưng cô không biết được rằng lúc này tâm trạng của mình băn khoăn biết nhường nào, thậm chí hai tay để dọc cơ thể còn khẽ run lên.
Thậm chí còn không biết, xung quanh thật ra có rất nhiều người đã dừng bắn súng nhìn cô.
“Tuy có lệnh của sư đoàn trưởng, nhưng nếu cô tiếp tục lãng phí thời gian không cầm súng thì ra ngoài!” Lâm Hoài đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói với cô.
Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, nhìn đi nhìn lại khẩu súng nằm im lặng trên bàn, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Có điều, lúc ngón tay sắp tiếp xúc với cây súng lạnh bằng kia, cô lại đột nhiên thu tay về, đồng thời dứt khoát quay người bỏ đi.
Lâm Hoài thấy dáng vẻ chạy trốn đó của cô, không nhịn được mà cười khẩy, cái gì mà bộ đội dự bị, rốt cuộc vẫn là nữ binh, yếu ớt quá thể, thật sự tới giờ khắc quan trọng chẳng phải vẫn đào ngũ đó sao? “Nhìn cái gì mà nhìn, không chịu luyện tập, tương lai có phải cũng muốn làm lính đào ngũ đúng không?” Lâm Hoài lại gầm lên một tiếng với đám người kia.
Đám binh lính vội vàng giương súng, ngắm chuẩn, và bắn.
Nhiếp Nhiên đã đi ra khỏi phòng tập luyện nghe thấy tiếng quát ở bên trong truyền ra, theo sau đó là tiếng súng thì ngưng bước chân lại, cuối cùng nắm chặt lấm tay sải bước tiếp tục đi ra ngoài.
Trong vỏn vẹn một ngày, tin tức Nhiếp Nhiên không chịu cầm súng đã truyền tới tai Nhiếp Thành Thắng.
Sáng ngày hôm sau Nhiếp Thành Thắng lập tức gọi Nhiếp Nhiên vào phòng làm việc Nhiếp Nhiên mới vừa bước vào cửa thì một tiếng đập bàn rõ to đã vang lên, làm người khác giật mình.
Cái cốc cũng vì chịu lực chấn động mạnh mà lật úp trên bàn, nước chảy hết ra ngoài.
“Con làm gì vậy? Tại sao không đi tập luyện?” Nhiếp Thành Thắng tức giận nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
“Con không cầm được.” Nhiếp Nhiên cúi đầu, trả lời một cách nặng trĩu.
Nhiếp Thành Thắng phẫn nộ liên tiếp đập bàn, “Đến sờ con cũng chưa sờ, sao biết là không cầm lên được!” “Con thử rồi.” “Con thử rồi? Con thử ở đâu, sĩ quan Lâm nói với ba rằng con không hề chạm vào súng, sau đó thì bỏ đi.” Nhiếp Thành Thắng tức giận tới mức mặt đỏ au, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
Qua mấy giây, ông ta thấy Nhiếp Nhiên nhất định không chịu ngẩng đầu nói chuyện, cuối cùng cố kìm nén tức giận trong lòng, hạ giọng nói mềm mỏng, “Nhiếp Nhiên, con nói thật với ba, rốt cuộc là con không muốn cầm súng, hay không dám cầm súng?” Nhiếp Nhiên khẽ chau mày.
Nhiếp Thành Thắng nói như vậy rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì đó rồi, hay là những lời đồn đại trong quân ngũ kia? Nhiếp Nhiên nhất thời không nắm được, chỉ có thể trả lời một cách lấp lửng nước đôi: “Ba, thật sự con không thể.” “Con!” Nhiếp Thành Thắng tức giận, nhìn bộ dạng suy sụp tinh thần của cô, trong lòng cũng hiểu được ba phần, “Quả nhiên là con không dám cầm súng! Tại sao, tại sao không dám cầm súng, nguyên nhân là gì?” Đây rõ ràng là trò cười! Nói ra ngoài thì ông ta sẽ mất hết mặt mũi mất! “Tóm lại, ba không cần biết! Con nhất định phải bắn súng! Đi, cùng ba tới phòng tập!” Nói rồi, Nhiếp Thành Thắng tiến lên trước nắm lấy tay Nhiếp Nhiên kéo ra ngoài.
Lưu Đức đứng ở bên ngoài phòng làm việc nghe thấy tiếng sư đoàn trưởng đập bàn bùm bụp đã kinh hồn bạt vía rồi, giờ lại thấy ông ta lôi Nhiếp Nhiên ra ngoài thì chỉ có thể đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn bọn họ rời đi.
Nhiếp Nhiên bị Nhiếp Thành Thắng lôi đi, cả chặng đường, bao nhiêu nam binh kinh ngạc khó hiểu nhìn hai người bọn họ, sau đó túm lại với nhau chỉ trỏ bàn tán.
Nhưng lúc này Nhiếp Thành Thắng đã không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, Nhiếp Nhiên không thể bắn súng, tiền đồ coi như hủy hoàn toàn rồi! Nếu cô ngu xuẩn một chút thì ông ta cũng không đau lòng khi từ bỏ quân cờ này, nhưng con bé này lại rất thông minh.
Tới nơi, Nhiếp Thành Thắng đá văng cửa phòng huấn luyện, đẩy Nhiếp Nhiên vào bên trong.
Lúc này, trong phòng huấn luyện còn chưa có ai tới luyện tập, chỉ có hai cha con bọn họ.
“Cầm súng!” Ông ta ra lệnh cho Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên không có bất kì động tác nào.
Nhiếp Thành Thắng thấy cô không phục tùng mệnh lệnh thì gầm lên, “Ba bảo con cầm súng lên!” “Nghe thấy không hả?” Phòng tập rộng rãi vang lên từng hồi âm vọng.
Nhiếp Nhiên nhìn cây súng màu đen quen thuộc, nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn kiên quyết không chịu giơ tay lên.
Bốp! Đột nhiên một tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng tập.