“Không cần đâu, tôi tự đi được, các anh đi huấn luyện đi, tôi không làm phiền các anh nữa.” Nhiếp Nhiên cúi đầu, lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa đặt lên bàn.
Sau đó, một tay giữ trán, cô thất tha thất thểu bước ra khỏi phòng huấn luyện.
Tóc cô rất ngắn, cho dù cúi đầu thì mọi người vẫn có thể nhìn rõ năm dấu ngón tay ở trên mặt cô.
Đám nam binh thấy dấu bàn tay trên má và vết thương vẫn còn đang chảy máu ở trên trán cô thì trong lòng thấy thương cảm.
Sư đoàn trưởng bị điên rồi sao? Lại dám đánh binh lính, còn đánh cho mặt của nữ binh đến mức như thế này nữa.
Dương Thu nhìn theo bóng cô rời đi, vẫn muốn đuổi theo nhưng bị Lâm Hoài kéo lại.
“Cô ta không thích bị cậu nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình đâu.” Tầm mắt anh ta cũng dán chặt lên người Nhiếp Nhiên.
Tuy anh ta không thích nữ binh này, nhưng thấy cô biến thành như thế, anh ta là đàn ông, thái độ tự nhiên cũng mềm xuống một chút.
Dương Thụ nghe Lâm Hoài nói thế thì quay sang nhìn anh ta.
Lâm Hoài thấy Dương Thu nhìn mình thì đột nhiên nhận ra lời nói của mình có phần không ổn, một lần nữa trở nên lạnh lùng nghiêm túc: “Nhìn cái gì chứ, mau đi huấn luyện đi!” Sau đó anh ta đi về phía phòng huấn luyện ở bên trong.
Chuyện sư đoàn trưởng đánh nữ binh của lớp cấp dưỡng như lửa cháy nhanh chóng lan khắp toàn bộ Quân khu 2.
Ngay cả người của lớp cấp dưỡng cũng nhanh chóng biết tin.
Lúc bọn họ nhìn thấy Nhiếp Nhiên quay trở về từ phòng Y tế, trên đầu băng bó trắng toát thì lập tức sốt ruột, nóng nảy.
“Không phải chứ, cô thực sự bị đánh sao?” Lớp phó Vương không nhịn được kêu lên, bị lớp trưởng Trần huých cho một cái, lúc này mới câm miệng.
Lớp trưởng Trần đi tới, nhíu mày hỏi: “Người bên phòng Y tế nói thế nào, có nặng lắm không? Có ảnh hưởng gì tới công việc không?”
“Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi mà.” Nhiếp Nhiên đội mũ lên, che đi lớp băng gạc.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì đã không có cách nào che nổi dấu tay trên mặt nữa, lớp trưởng Trần nhìn thấy thế thì lập tức nhíu chặt mày.
Sao sư đoàn trưởng lại đánh Nhiếp Nhiên chứ? Chẳng phải lúc đầu còn bảo cô ấy tham gia huấn luyện hay sao? Sao mới qua một ngày mà đã căng thẳng đến mức này rồi? “Đi luộc cho cô ấy quả trứng gà lăn mặt đi.” Lớp trưởng Trần dặn dò xong thì đi ngay.
Đám lính hậu cần nghe thấy thế thì lập tức gật đầu đi làm ngay.
Ba ngày tiếp theo đó, Nhiếp Nhiên không tới phòng huấn luyện nữa.
Cô cảm thấy sau khi trải qua chuyện này, chắc hẳn Nhiếp Thành Thắng đã hoàn toàn buông tha cho cô rồi.
Thế là cô cứ làm việc ở lớp cấp dưỡng, thỉnh thoảng khi thấy cô xuất hiện ở nhà ăn, đám nam binh đều đưa mắt nhìn cô.
Tuy vết thương trên mặt cô đã đỡ sưng hơn phân nửa, miệng vết thương trên trán cũng đã được mũ che đi, nhưng chuyện ngày đó Nhiếp Nhiên từ chối dùng súng ở phòng huấn luyện đã truyền ra khắp nơi rồi.
Lớp trưởng Trần thấy đám nam binh cứ nhìn cô thì lại cho cô về sau bếp hỗ trợ.
Mà đám chiến hữu trong lớp cấp dưỡng thấy cô vẫn bình thản như không có gì thì càng thấy tội nghiệp thay cho cô hơn.
Một buổi chiều, lớp phó Vương và một nam binh trong lớp cấp dưỡng lén lút bể một cái nồi ra vườn rau.