Trương Nhất Ngải bị đôi mắt nóng rực và khí thể kinh người của anh ta làm sợ hãi, không nhịn được lui về phía sau một bước, lại ngẩn người ra, im lặng há miệng.
“Ai...
ai có thể chứng minh chứ?” Trương Nhất Ngải nhụt chí nói.
Kha Lỗ vỗ mạnh vào ngực mình, “Tôi còn sống, chính là minh chứng tốt nhất!” Trương Nhất Ngài đã hoàn hồn lại từ lời nói vừa rồi, khinh thường bật cười, “Anh? Anh là ai?” “Tôi chính là một người dân đảo trên đảo!” Trương Nhất Ngải cười lạnh, “Anh nói thì tôi sẽ tin à? Có ai có thể chứng minh cho anh?” Hà Giai Ngọc đứng ở bên cạnh cũng vinh quang hào sảng vỗ ngực mình, “Chúng tôi, tất cả lớp 6 chúng tôi đều có thể chứng minh!” “Lần này trừ mấy người các người ra, những người lớp 6 còn lại ngay cả tư cách tới cũng không có! Ai biết có phải các người liên hiệp lại dọa người không?” “Tôi có thể chứng minh!” Một giọng nói cách đó không xa vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn qua đó.
Lý Tông Dũng bình tĩnh lặp lại: “Tôi có thể chứng minh.”
m...
Những binh lính đứng ở đây đều ồ lên.
Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị lại đích thân đứng ra chứng minh chuyện này.
Vậy chắc chắn chuyện này là thật rồi! Trời ơi! Vừa rồi bọn họ không nghe nhầm chứ? Tay không gỡ mìn? Dù địch vào bãi mìn?
Bị thương nặng vẫn giết cướp biển? Các binh lính vốn bất mãn với Nhiếp Nhiên đều kinh hãi trong lòng, sự kính nể với đơn vị dự bị lại tăng thêm một phần.
“Tôi...
tôi không nghe nhầm chứ, người mà người đàn ông đó nói là Nhiếp Nhiên không phản bác một câu cho mình trong phòng ăn của chúng ta sao?” Lưu Hồng Văn đứng ở trong đám người kinh hãi cảm thán.